Mở cửa phòng bước vào Hoắc Cao Lãng thấy Lạc Hiểu Nhiên đang nằm ngược phía chân giường ngơ ngác nhìn lên trần nhà, trên người cô mặc chiếc váy ngủ bằng lụa tơ tằm màu trắng bên ngoài mặc thêm chiếc áo khoác lụa tơ tầm cùng bộ. Quần áo anh mua cho cô, cô chỉ mặc lúc ở nhà còn khi ra đường vẫn là những bộ quần áo cũ kia.
Anh đóng cửa lại vừa đi tới vừa hỏi: “ sao lại nằm như vậy”.
Giọng Hoắc Cao Lãng đột ngột vang lên, Lạc Hiểu Nhiên đang ngẩn ngơ nằm trên giường chợt giương mắt lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn người đàn ông đang từng bước đi lại giường.
Trong ánh đèn vàng trong phòng, thân hình người đàn ông cao lớn có vẻ chói mắt.
Cô nheo mắt một chút, mới vừa tỉnh táo được đôi chút, có lẽ nhìn chăm chú vào một chỗ quá lâu khiến cho mắt cô mờ đi giây lát.
- “ à tôi nằm như vậy cho tóc khô”.
Tóc cô ướt nhẹp xõa trên đầu vai và sau lưng, mái tóc ống ả màu đen.
Hoắc Cao Lãng chỉ liếc cô một cái sau đó đi lấy máy sấy ra cắm vào ổ cắm gần đầu giường, giọng lại lạnh nhạt.
- “ lại đây”.
- “ hả” Lạc Hiểu Nhiên vẫn ngoan ngoãn bò lại sau đó đưa tay muốn nhận lấy máy sấy “ để tôi tự làm được rồi”.
- “ vậy tại sao trước đó không làm, bây giờ lại muốn tự làm”.
Lạc Hiểu Nhiên nghe ra giọng điệu anh không vui, không biết tại sao đang yên đang lành mà anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-o-kiep-sau/2583316/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.