Hoắc Cao Lãng nhìn chăm chú vào Lạc Hiểu Nhiên anh hy vọng có thể nhìn ra được một chút gì đó trên mặt cô lúc này. Sau vài giây trầm lặng rốt cuộc anh cũng đã đi đến trước mặt cô, đôi mắt đen thâm trầm của anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tinh xảo của cô, nói bằng giọng từ tốn nhẹ nhàng: “ tại sao”.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt thâm trầm u ám của anh bằng ánh mắt mang theo chút đề phòng: “ chúng ta ban đầu đến với nhau vì điều gì thì nên duy trì nó như thế đó. Đừng nên để nó đi lệch hướng ban đầu”.
Đôi môi mỏng của Hoắc Cao Lãng mím chặt, cũng không nói lời nào.
Anh nhìn thẳng vào đáy mắt cô, lời nói dần dần khôi phục lại vẻ lạnh lùng kiêu ngạo quen thuộc: “ em sợ điều gì”.
- “ không sợ điều gì cả”.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô hồi lâu, điềm nhiên nói: “ tuỳ em”.
Anh lấy áo vest mặc vào cài cúc áo ngay ngắn liền quay đi khỏi.
Nhìn Hoắc Cao Lãng bỏ đi như vậy trong lòng Lạc Hiểu Nhiên có chút nhói nhói, nhưng biết làm sao bây giờ, cô chính là người hiểu rõ nhất bản thân mình, cô đã cảm nhận được lòng mình. Cô là người trong cuộc cô hiểu được cô và anh mãi mãi là hai đường thẳng song song, cho nên cô chỉ mong tất cả đều chỉ dừng lại ở bản hợp đồng kia. Tới giờ tự khắc mọi thứ sẽ quay về vị trí ban đầu và không ai phải buồn đau.
Lạc Hiểu Nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-o-kiep-sau/2583311/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.