Viện trưởng cùng Lạc Hiểu Nhiên bước vào cả hôị trường bỗng nhiên im bật nhưng ngay lập tức liền nhốn nháo trở lại. 
Nói là hội trường nhưng thật ra chỉ là một căn phòng cũ, dùng để làm nơi cho đám trẻ chơi đùa. 
Một âm thanh rất lớn vang lên là giọng nói non nớt của đám trẻ: “ chị Hiểu Nhiên đến rồi”. 
Những người lớn và trẻ em ở đây đều nhận ra cô, thường thì những ngày rảnh cô sẽ sang đây giúp viện trưởng một chút, công việc ở cô nhi viện hầu như là rất nhiều, ngày nào cũng lặp lại vô số công việc đó. 
- “ mọi người có khoẻ không ạ”. Lạc Hiểu Nhiên tươi cười lên tiếng. 
- “ dạ bọn em khoẻ”. Đám trẻ đồng thanh trả lời, sau đó liền hỏi: “ chị Hiểu Nhiên ở lại chơi với bọn em được không ạ.” 
- “ được, hôm nay chị Hiểu Nhiên chơi với bọn em tới buổi tối luôn chịu không?”. Lạc Hiểu Nhiên vui vẻ đáp ứng yêu cầu của bọn trẻ, những đứa trẻ này thật ra cũng giống như cô từ lúc sinh ra đã chẳng biết cha mẹ mình là ai, cô nghe viện trưởng từng nói có đứa được nhặt ở ngoài đường, có đứa được đặt trước cổng cô nhi viện, có đứa bị bỏ rơi ngay lúc vừa sinh ra ở bệnh viện. Cô may mắn hơn bọn chúng rất nhiều, cho dù có như thế nào cô vẫn còn bà ngoại. 
Đối với bọn trẻ ở cô nhi viện cô luôn hết lòng chăm sóc và yêu thương, cô muốn bọn trẻ nhận ra được, mặc dù không biết cha 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-o-kiep-sau/2583233/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.