Hoắc Cao Lãng thoả mãn xoay người nằm sát vào cạnh người cô, tay anh như dùng sức nắm chặt eo Lạc Hiểu Nhiên: “ em cũng không phải ngày đầu mới biết anh lưu manh.”
Lạc Hiểu Nhiên đã quá mệt, cô nhắm mắt lại không trả lời anh.
Hoắc Cao Lãng kéo cô vào lòng hôn lên tóc cô: “ bà xã, em có muốn đi tắm không.”
Cô mệt thật sự, cô không lên tiếng chỉ lắc đầu.
Ngày hôm sau, Lạc Hiểu Nhiên tỉnh dậy đã hơn mười một giờ trưa, bụng cô đói tới mức dính vào da.
Lạc Hiểu Nhiên trở mình, người bên cạnh đã không thấy. Cô bước xuống giường đầu óc lập tức bị choáng váng.
Khi cô đang đứng ở đầu giường, Hoắc Cao Lãng cũng từ bên ngoài đẩy cửa đi vào. Thấy cô đứng đó một tay đỡ trán, anh bước đến hỏi: “ em sao vậy, đau đầu sao”.
Lạc Hiểu Nhiên lắc đầu: “ em đói quá, cho nên bị hoa mắt”.
Hoắc Cao Lãng nhìn cô, nhịn không được mà khẽ cười.
- “ anh cười cái gì”.
Người đàn ông bế cô lên, đi vào phòng tắm vừa đi vừa nói: “ thể lực của em quá yếu kém”
Tiếng nói Lạc Hiểu Nhiên mơ hồ, cố chấp núp trong cổ anh: “ yếu kém, vậy về sau anh đừng ức hiếp em”.
Hoắc Cao Lãng để cô ngồi lên bàn rửa mặt, giúp cô lấy kem đánh: “ anh có ức hiếp em sao. Lúc nào thế, bé cưng em đừng có vu khống cho anh.” Dứt lời anh đưa cho cô bàn chải và một ly nước.
- “
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-o-kiep-sau/2583086/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.