Lạc Hiểu Nhiên sững lại, ngẩng đầu, trong mắt đầy hoài nghi, cũng là trước kia cô có như anh nói nhưng thật ra đều là bị anh làm cho tức giận: “ em không có, mỗi lần đều bị anh làm cho tức giận”.
- “ tức giận liền đi mắng người, thói quen này thật không tốt”. Anh buông lời, đôi môi mỏng khẽ nhếch, mải miết nhìn vào mắt cô một cách sâu xa.
Lạc Hiểu Nhiên mở to mắt, sao nói một hồi là bị anh làm cho đuối lý vậy. Thật không hiểu nổi.
- “ đi tắm đi, buổi tối anh dẫn em ra ngoài.”
Hoắc Cao Lãng không tiếp tục đề tài này nữa, sau khi đưa tay nhìn đồng hồ, mỉm cười: “ còn hai tiếng nữa, hay là em bồi thường tổn thất tâm hồn cho anh đi”.
Lạc Hiểu Nhiên hít một ngụm khí lạnh, liền bật dậy như cái lò xo: “ tổn thất tâm hồn gì chứ, anh nghĩ nhiều rồi, em đi tắm trước đây”. Cô nói một hỏi liền quay người đi vào phòng, gần như là chạy. Người đàn ông này sao da mặt lại có dày đến như vậy, còn có thể ngang nhiên đồi cô bồi thường tổn thất tinh thần.
Buổi tối Hoắc Cao Lãng cũng mặc bộ quần áo thoải mái. Lạc Hiểu Nhiên cũng chọn một chiếc quần đùi cùng chiếc áo thun rộng rãi.
Hai người nắm tay nhau ra khỏi khách sạn, đi một đoạn đã đến con phố khá đông đúc. Lạc Hiểu Nhiên tò mò nhìn khắp nơi.
- “ em không nghĩ ở đây lại có một chỗ như vậy”.
Hoắc Cao Lãng chỉ cưng chiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-o-kiep-sau/2583082/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.