Về đến nhà, trong khi Phong Triết đang mở cốp xe xách túi thức ăn ra, Phong Miên đã như một cơn gió lướt nhanh vào nhà. Cô thiếu nữ không có vẻ gì xa lạ với căn nhà này, tự nhiên kéo vali đi lên tầng.
Ở thêm chút nữa, chắc cô sẽ bị ngộ độc bởi sự ngọt ngào của cặp vợ chồng son này mất. Cô nhóc lè lưỡi cười trộm, lấy điện thoại tố cáo với bác ruột: 'Bác gái ơi, anh chị dâu muốn con bị sốc đường. Ngọt quá rồi.'
Bà Phong rất nhanh trả lời lại: 'Con nhóc này, ngoan ngoãn một chút. Chị dâu dễ tính nhưng anh họ con thì không. Cẩn thận nó lại cho con ở ngoài đường như hồi trước đấy.'
'Vâng, con biết rồi ạ.'
Phong Miên mở cửa phòng khách vẫn thường ở, thuận tay cất dọn mọi thứ vào trong tủ rồi xách túi quà nhỏ chạy xuống tầng.
Phong Triết cản thận đỡ Mẫn Nam ngồi xuống ghế sofa mới xếp thực phảm vào tủ lạnh. Gần đây, anh tự cảm thấy bản thân đã gắn bó với nhà bếp giống như với phòng làm việc, có chút dần quen thuộc.
Phong Miên mon men tới bên cạnh Mẫn Nam, giữ đúng thái độ của một cô em họ ngoan ngoãn với chị dâu. Cô nhóc cười hì hì đặt gói quà nhỏ lên mặt bàn, mong muốn được khen thưởng: "Chị dâu, bác gái nói chị thích ăn chua, kêu em mua ít mứt quả khô cho chị. Chị đừng chê nha."
Mẫn Nam nhìn cô nhóc nhỏ, nâng tay lên xoa đầu một chút: "Cám ơn em, Tiểu Miên." Hóa ra hành động này lại có cảm giác thoải mái như vậy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-mot-giac-mong/1506458/chuong-41.html