Người gây tai nạn...
Dì Liên trong vô thức siết chặt mép áo. Khi bà chạy tới nơi, ánh sáng mờ nhạt chỉ đủ để bà nhìn thoáng qua gương mặt người đó. Chiếc xe đâm xong liền lao ngay đi. Xung quanh lại tối như thế, bà khó mà có thể nhìn rõ được.
Phải rất lâu sau bà mới đoán ra được người gây tai nạn là ai. Nhưng không thể ngờ tới, người đó... Người đó lại chính là...
Dì Liên lắc đầu: "Không biết, trời thật sự rất tối nên không thấy rõ."
Lâm Vũ siết chặt bàn tay tới trắng bệch. Sau vụ tai nạn năm đó, Tiểu Mẫn mất tích, ba mẹ và hắn tuy sống sót nhưng sức khỏe đã bị ảnh hưởng rất nhiều. Họ chỉ có thể sống thêm vài năm, không đợi được đến lúc con cái hạnh phúc. Mà bây giờ, Tiểu Mẫn cũng đã không còn nữa, một mình hắn phải làm sao đây chứ.
Phong Triết cúi đầu nhìn cô gái nhỏ nằm im trong lòng, cô yên bình tới lạ lùng, chỉ có hơi thở nhè nhẹ. Anh run rẩy gọi: "Nam Nam? Nam Nam..."
Cô không phản ứng, hoàn toàn ngất lịm trong vòng tay anh.
Phong Triết nghe lời dì Liên, cẩn thận đặt cô xuống giường. Anh ngồi bên cạnh, nắm chặt tay cô không buông, khẽ hôn lên mu bàn tay cô, vừa trân trọng, vừa nâng niu.
"Nam Nam..."
Dì Liên vỗ nhẹ vai Lâm Vũ, tựa như đang an ủi hắn. Bà đưa cho hắn một bức thư rất cũ, giấy viết đã bị uế vàng, nét mực không còn quá rõ ràng. Bên ngoài lá thư đề hai chữ: Tiểu Nam.
Lâm Vũ run rẩy nhận lấy, giọt nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-mot-giac-mong/1506452/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.