"Giám đốc, cô gái đêm ấy đang ôm bụng bầu đứng trước cổng công ti tìm ngài." 
Phong Triết còn chưa kịp phản ứng, Lâm Vũ đã giật nảy mình, hắn không thẹn với lòng mà an ủi với ngữ điệu vô cùng mỉa mai: "Con gái nhà lành đến đòi chịu trách nhiệm kìa, là đàn ông con trai đã làm thì phải nhận." 
Anh lạnh lùng hất tay hắn ra, thản nhiên đáp lời: "Tôi không phải đàn ông." 
"Hả?" Lâm Vũ nghe mà tưởng mình nghe nhầm, tự véo một cái thật mạnh vào bàn tay. Đau! Hắn ngỡ ngàng vỗ ngực thở gấp: "Phong, bao nhiêu năm chúng ta quen biết, đến bây giờ tôi mới biết hóa ra... Hóa ra cậu lại là người như vậy. Chết dở, đứa bé không phải con cậu thật rồi. Tiểu Nam thật đúng là đáng thương mà." 
Trợ lí nào đó ở xa nghe loáng thoáng sự việc cũng tròn mắt kinh sợ. Cậu ta có phải... Sẽ bị diệt khẩu không? 
Phong Triết trừng mắt hắn một cái mang theo ý cảnh cáo: "Tôi là người đàn ông đã có gia đình." Anh chỉ chịu trách nhiệm với duy nhất một người trọn đời trọn kiếp, đó là vợ yêu của anh, Mẫn Nam. 
Lâm Vũ: "..." 
Trợ lí: "..." 
Nhìn những cảm xúc biến đổi trên mặt hai người, Phong Triết hài lòng khẽ cười một cái, tiếp tục trao đổi với trợ lí: "Cậu gửi tài liệu của cô gái ấy cho tôi. Còn người phụ nữ tới tìm tôi, cậu tự liệu mà làm, cần tôi phải nói sao?" 
"Vâng." Trợ lí run rẩy sau từng con chữ anh nói ra, không có lo sợ nhất chỉ có lo sợ không ngừng tăng lên. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-mot-giac-mong/1506434/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.