Mẫn Nam thu dọn đồ trên bàn, chưa kịp đứng lên tay đã bị giữ chặt. Tuệ Nhi nhìn thẳng vào mắt cô nói: "Tôi thích Phong Triết! Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu!" 
"Nghiêm túc sao?" 
"Tôi nghiêm túc!" 
Cô bất giác mỉm cười, bởi vì cô thấy chính bản thân mình qua lời nói ấy, là sự bồng bột của thời thiếu nữ, dũng khí của thanh xuân, và không sợ hãi của tuổi trẻ. Nhưng đời thực lại phũ phàng. 
Mẫn Nam xoa đầu cô ta như một đứa nhóc: "Cô bé, hôn nhân không phải một trò chơi." 
Ngoài tình yêu, nó còn bị trói buộc bởi rất nhiều thứ... 
Có một loại tình yêu gọi là buông tay. Nhưng không có nghĩa buông vì người thứ ba xen vào. 
Tuệ Nhi khó chịu hất tay cô: "Tôi sẽ không bỏ cuộc đâu! Tôi sẽ trèo lên giường anh ấy!" 
Mẫn Nam hơi nhíu mày. Xem phim truyền hình nhiều quá? Cô không muốn nhiều lời, khẽ mỉm cười: "Cô không biết Triết bất lực sao?" 
Nói chồng mình như thế thực sự không tốt, nhưng có những chuyện chỉ bản thân biết là đủ. 
Dứt lời, cô liền thanh toán rồi ra ngoài mặc kệ gương mặt ngơ ngác của Tuệ Nhi. Đi thêm vài bước, Mẫn Nam bỗng dừng chân lại. 
Bên chiếc bàn nước nhỏ ven hồ, một cô gái đang ngồi ngắm cảnh. Chàng trai đứng cạnh, dù bị cô gái chán ghét vẫn mỉm cười vui vẻ. 
Mẫn Nam không kìm được trêu chọc: "Anh Vũ làm gì để bạn gái giận dỗi sao?" 
Hai người như giật nảy mình, đồng thanh phản bác. 
"Ai là bạn gái anh ta?" 
"Em ấy không phải bạn gái anh!" 
Lâm Vũ thở dài 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-mot-giac-mong/1506429/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.