Phong Triết hơi nhíu mày nhưng không đẩy cô ra mà bế cô lên. Mẫn Nam vùi đầu vào cổ anh, lưu luyến phút giây ấm áp cùng mùi hương nhàn nhạt này. "Triết, tại sao anh không yêu tôi? Một chút thôi... Cũng không được sao?"
"Cô xứng à?"
Mẫn Nam sững sờ, tay đặt trên vai anh vô thức siết chặt, hít thở trở nên có chút khó khăn.
"Tôi..."
Bước chân Phong Triết hơi khựng lại, anh thật ra... Không phải muốn nói cô nặng lời như thế. Nhưng lời đã nói ra, làm sao có thể rút về? Trong lòng anh vốn chỉ có cô bé năm ấy, sớm không thể chứa thêm ai khác.
Nếu không có mối quan hệ gượng ép này, có lẽ anh cũng sẽ không thấy chán ghét cô như hiện tại. Đối với một người mình không yêu, ai có thể tỏ ra dịu dàng, ân cần một cách thật lòng chứ?
Mẫn Nam vùi đầu vào cổ anh, cô không nói bởi cô không biết phải nói gì, cũng không khóc vì nước mắt đã rơi rất nhiều rồi.
Hai người cứ như vậy, không khí xung quanh bao chùm bởi sự im lặng. Nhìn từ xa, một hình ảnh vô cùng ngọt ngào, anh cõng cô, cô tựa đầu vào vai anh thiếp đi. Nhưng, gương mặt hai người không có chút nào sự vui vẻ và dịu dàng, chỉ có lạnh nhạt cùng miễn cưỡng.
Khi Mẫn Nam tỉnh lại, cô thấy toàn thân đau nhức. Cô vội vàng sờ bụng, thấy không có gì bất ổn mới thở một hơi nhẹ nhõm. Cô xuống giường. Cô sớm đã quen với việc tự mình gắng gượng làm mọi thứ.
Anh không thích người khác ở trong nhà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-mot-giac-mong/1506423/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.