Người đàn ông mặc áo trắng khẽ mỉm cười đẩy nhẹ gọng kính, giọng mang vẻ lười biếng phàn nàn: "Phong thiếu sao gấp vậy? Cô ấy mới vừa tỉnh dậy thôi."
Mẫn Nam muốn cử động nhưng vô ích, cả người không có chút sức lực. Cô tựa như con búp bê mặc người ta giày vò.
Cô cố gắng mở miệng nói, cổ họng đau rát phát ra âm thanh chỉ là những tiếng thuề thào khản đặc, khó nghe.
"Phong... Phong Triết... Anh hứa với tôi... Anh hứa rồi mà..."
Bác sĩ Lâm thở dài cất dao mổ vào túi áo, hất cằm nhìn anh: "Phong, vợ cậu gọi này."
Phong Triết nhíu mày, lạnh nhạt hỏi: "Tôi hứa với cô cái gì?"
Giọt lệ nơi khóe mắt chảy xuống, cô nghẹn ngào: "Con tôi... Anh hứa không làm gì nó..."
"Tôi nói vậy sao? Cô có bằng chứng không?"
"Anh... Không được..."
"Tôi thích, cô làm gì được tôi?"
Lâm Vũ đột nhiên bật cười cắt ngang tiếng nói chuyện, hắn vỗ tay mặc kệ ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình.
"Đúng là được mở mang đầu óc. Cách quan tâm của vợ chồng Phong thiếu thật đặc sắc và khác lạ."
"Nhiều lời." Phong Triết tức giận đá hắn một cái. Anh ghé sát tai cô: "Cái thai chết, cô còn muốn giữ?"
Mẫn Nam sững sờ, cô lắc đầu, ánh mắt hoàn toàn trống rỗng tựa như người mất hồn.
"Không... Không thể nào... Anh lừa tôi."
"Tùy cô." Anh không nhìn, để lại một câu rồi lạnh lùng bỏ đi.
Lâm Vũ khẽ thở dài, cầm khăn lau giọt nước mắt đọng trên khóe mi cô.
"Đừng khóc. Con gái khóc sẽ không xinh."
Mẫn Nam cười nhưng nước mắt vẫn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-mot-giac-mong/1506418/chuong-2-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.