Lời nói nhẹ bẫng của anh như chiếc búa đập từng cái, từng hồi đau đớn lan tỏa trong tim cô. Mẫn Nam cảm thấy cổ họng khô rát, cô im lặng một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể nói ra hai chữ: "Xin lỗi..."
Đến khi tiếng đóng cửa vang lên, Phong Triết mới tiếp tục nhắm mắt lại.
Anh kết hôn với cô vốn không phải tự nguyện. Bị ép lấy một người mình không yêu, có ai mong muốn, có ai vui vẻ chấp nhận? Từ khi kết hôn, anh chưa từng gọi cô một tiếng "vợ". Một tiếng này gọi mới miễn cưỡng làm sao!
Hai người chỉ là vợ chồng trên mặt giấy tờ. Nếu đã vậy, cần gì phải giả vờ thân thiết, cần gì phải tỏ ra ân cần với nhau?
Khi nghe cô nói cô có thai, anh không suy nghĩ liền vô thức nói ra hai chữ "Phá đi."
Dù kết hôn nhưng hai người vốn chia phòng, anh chưa từng chạm vào cô. Vì thế, sinh linh trong bụng cô không thể nào là của anh. Cô nói đó không phải con anh, anh lập tức tin. Nhưng nếu cô nói cha nó là anh, anh khẳng định không bình tĩnh nổi.
Nuôi đứa con của người đàn ông khác, anh không bao dung như vậy. Cũng chẳng có người đàn ông nào nhẫn nhịn đội cái mũ xanh lớn này.
Chỉ cần cô yên phận, hai người tiếp tục cuộc sống lạnh nhạt như thường. Cứ như vậy thôi.
Tối hôm sau, ông Phong tổ chức tiệc. Mẫn Nam dù không muốn, vẫn bị hộ tống tới tận nơi. Ông bà Phong vui vẻ chào đón con dâu, dẫn cô đi giới thiệu một lượt. Thấy con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-mot-giac-mong/1506416/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.