Hiểu được ngọn ngành mọi chuyện, tôi muốn giúp họ lắm nhưng với năng lực của tôi thì không thể, tôi cùng cô Cúc đi trở ra đoạn đường đó. Tôi thấy lấp ló bên vệ đường một hình bóng, khi tôi đi lại gần thì người đó lại đi xa dần chúng tôi. Chúng tôi dừng lại thì ng đó cũng dừng lại, tôi lấy cớ nắng nóng 2 cô cháu lại gốc cây bên vệ đường ngồi (nơi tôi để xe). Tôi nhìn người đó, và người đó cũng nhìn lại chúng tôi, tôi cảm thấy người đó đang nhìn chằm chằm cô Cúc, một lúc sau thì người đó đi gần lại chúng tôi. Tôi biết được đó là dáng vẻ của một người đàn ông trung niên, ông ấy đi rất nhanh, thoáng chốc chỉ cách chúng tôi chưa đầy 10m, ông ấy đứng lại và bắt đầu chuyển hướng nhìn sang tôi.
Lúc này 4 mắt nhìn nhau, tôi dần thấy rõ khuôn mặt của ông ấy, “ủa, chồng cô Cúc đây mà”, tôi quay sang nhìn cô và nói
- Chồng cô kìa!
Nghe tôi nói, cô bắt đầu đứng dậy và đi lại chỗ tôi, cô tỏ vẻ rất khó tin, cô nheo mày như muốn tôi nhắc lại một lần nữa.
- Chồng cô đứng gần cô kìa.
Tôi nhìn cô rồi nhìn người đàn ông đó và chỉ tay về hướng chồng cô đang đứng, cô nhìn tôi rồi nhìn xung quanh, cô lắc đầu nói.
- Chồng cô, cô đang thờ ở nhà rồi, sao ổng ở đây được, mà cô đâu thấy ai đâu?
- À vâng.
Tôi quên mất là chỉ có tôi mới thấy được người âm, trong đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hen-anh-kiep-sau/3553590/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.