Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày hôm sau, Dương Đào một mình đến trường học, bạn cùng lớp với cậu đều đã lên năm ba, còn cậu chậm một học kỳ nên đành phải học lại năm hai.

Người bị vào trại cải tạo trong mắt các bạn học chính là người thuộc giống loài khác, nam sinh không dám trêu chọc cậu, nữ sinh khi trước thầm mến cậu nhìn thấy cậu cũng đi đường vòng, chỉ có Tôn Tiểu Hải là vừa gặp cậu đã kề vai sát cánh hỏi han cuộc sống trong trại, thoạt nhìn thích thú ra mặt.

Tan học về nhà, Dương Đào mới nhớ Lưu Đại Quốc vẫn chưa đưa chìa khóa cổng cho cậu, cậu tháo cặp sách ném vào trong viện, giẫm lên đống gạch trong góc, nhún người nhảy qua đầu tường, đi vào nhà nhìn quanh, không thấy lão đồ tể và em gái, lục lọi hồi lâu không tìm được gì lấp đầy bụng, cậu bèn ra khỏi nhà, đến tiệm mì đầu ngõ thì dừng lại nhìn qua cửa kính, lúc này trong tiệm có rất nhiều khách ăn uống, mâm lớn mâm nhỏ trên bàn bốc hơi nghi ngút.

“Này! Thằng ăn xin kia! Đừng đứng đó, ảnh hưởng tao làm ăn!” Bà chủ xốc rèm lên, xua tay đuổi Dương Đào, thấy bên ngoài lạnh rùng cả mình thì vội vàng quay vào trong tiệm.

Dương Đào hờ hững trước sự xua đuổi của bà chủ, vẫn im lặng đứng đó không nhúc nhích, giống chú cún con bị vứt bỏ, mặc chiếc áo bông bẩn thỉu cũ kỹ, phía dưới là chiếc quần mỏng đã bạc màu, bóng dáng mỏng manh gầy guộc tản mát sự tĩnh lặng, tuy trông cậu rất gầy nhưng không ốm yếu, tấm lưng thẳng, hai vai hơi thõng, mái tóc đen nhánh ngắn ngủn, vầng trán rộng mịn màng khiến vết sẹo bên thái dương càng gây chú ý, khuôn mặt cậu rất đẹp, đôi mắt như cánh hoa, đuôi mắt hơi xếch, môi hồng răng trắng, thanh tú khôi ngô. Cậu có nét đẹp sáng ngời được trời ban tặng, nhưng khuôn mặt ngây thơ dưới ánh nắng chiều lại phảng phất sự tối tăm.

Dương Đào liếm liếm đôi môi khô khốc, đút tay vào túi, nhưng trong túi chẳng có xu nào.

“Này! Nhóc kia!” Đúng lúc đó, bên cạnh cậu vang lên một giọng nói sang sảng, Dương Đào mải nhìn tiệm mì, hoàn toàn không để ý, “Anh gọi nhóc đấy, nhìn cái gì thế?”

Dương Đào hoàn hồn quay sang, lúc này mới chú ý đến người thanh niên đứng trước cửa tiệm đang khó hiểu nhìn mình.

Trông anh khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc rất bình thường, thực ra còn hơi giản dị quá, hiển nhiên không phải người có tiền, có lẽ vì quanh năm hoạt động ngoài trời nên hai má và cổ anh rám nắng khỏe mạnh, làn da bị gió mùa sắc ngọt như dao càn quét nên không nhẵn mịn, thậm chí còn hơi khô ráp, mũi cũng lạnh tới ửng hồng.

Lúc này anh đang mỉm cười với Dương Đào, hai lúm đồng tiền hiện trên đôi má.

Anh bước vài bước tới gần Dương Đào, dùng giọng điệu trêu chọc hỏi, “Sao thế? Đói bụng hả? Không có tiền à?”

Dương Đào ngước mắt nhìn người thanh niên cao hơn mình hai cái đầu, không biến sắc, cũng không đáp lời.

Người nọ nhanh nhẹn quan sát Dương Đào, khẽ nghiêng đầu nói với cậu, “Đi vào với anh!”

Dứt lời, anh rất tự nhiên đi vào tiệm mì, tùy tiện chọn bàn ngồi xuống, vừa giậm giậm đôi chân tê cóng, vừa hà hơi ủ ấm tay.

Tim Dương Đào rộn ràng đập một lát, ma xui quỷ khiến cũng theo vào, chắc vì đói quá rồi, nên cũng không để ý nhiều nữa.

“Bà chủ ơi! Cho hai bát mì đi!”

“Vâng vâng, hai bát mì! Có ngay!”

Dương Đào ngập ngừng bước đến bên cạnh người nọ, nhưng vẫn không ngồi xuống, chỉ nhìn anh chằm chằm.

“Nhìn anh làm gì? Ngồi đi.” Người nọ lơ đãng nói, lúc này Dương Đào mới ngồi xuống đối diện với anh.

Hai bát mì được bưng ra rất nhanh, người nọ đẩy một bát đến trước mặt Dương Đào, sau đó bưng bát của mình rồn rột gắp ăn.

Dương Đào thoáng do dự, nhưng nhìn bát mì bốc hơi nghi ngút, cuối cùng vẫn bị cơn đói mãnh liệt đánh bại, cầm đũa lên ăn.

“Nhà nhóc ở đâu? Sao không về nhà?” Nhìn thiếu niên ngấu nghiến ngồi ăn trước mặt, người nọ lơ đãng hỏi, có vẻ cũng không mấy quan tâm đến đáp án.

Dương Đào im lặng không lên tiếng, vẫn mải vùi đầu ăn, cả ngụm nước dùng dưới đáy bát cũng húp sạch.

Người nọ không khỏi nhoẻn cười, quay lại nói với bà chủ, “Cho tôi thêm quả trứng kho đi.”

Trứng kho bưng tới, anh đưa cho Dương Đào rồi đứng dậy trả tiền, trả xong thì bỏ đi.

*Trứng kho



Dương Đào im lặng nhìn quả trứng kho còn bốc hơi trước mặt, một dòng nước ấm theo dạ dày truyền khắp toàn thân, mùa Đông năm nay cực kỳ lạnh, thân thể nhỏ bé rét cóng từ lâu gần như đã quên mất thế nào là ấm áp, hôm nay được ăn bát mì nóng hổi, cuối cùng đôi má tái nhợt của thiếu niên mới khẽ ửng hồng.

Sóng mắt Dương Đào thoáng rung động, cậu đứng dậy đuổi theo đến cửa, nhưng trước mắt chỉ có người qua đường xuôi ngược, còn anh đã chẳng thấy đâu…

Tuy trời quang mây tạnh, tuyết đọng hôm trước đã dần tan, nhưng không khí bên ngoài vẫn ẩm ướt và lạnh cóng, tuyết tan thành nước chảy xuống từ mái hiên như dòng lệ người thi sĩ, cảm thán thế gian sao quá lạnh lùng.

“Tiểu Cao, tiền lương tháng trước nữa của cậu đây, cất cho kỹ nhé!” Trước khi tan ca, Cao Tuấn nhận được một chiếc phong bì từ quản đốc, phong bì rất mỏng, mỏng như bên trong chẳng có gì, mà rõ ràng bên trong cũng chẳng có bao nhiêu tiền, chưa kể còn khất nợ hai tháng mới chịu trả.

“Cảm ơn anh Triệu, thế em về trước đây.” Thấy quản đốc không để ý tới mình vì còn mải trả lương cho những người khác, Cao Tuấn cất phong bì vào túi áo, tháo mũ bảo hộ, rời khỏi công trường.

Cao Tuấn vào một quán ăn nhỏ, nghĩ bụng cuối cùng cũng được ăn bữa cơm có thịt, trong lòng rất vui vẻ, anh định gọi hai suất cơm, gọi thêm một bình rượu đế nhỏ, mua rượu không phải vì anh thích uống, mà chỉ vì một mình sinh hoạt trong căn phòng ước chừng ba mươi mét vuông, không uống chút rượu cho ấm bụng thì không ngủ nổi vì cái lạnh thấu xương mỗi đêm về.

Cơm nước xong xuôi, một mình lắc lư trên đường cái, mãi tới đêm khuya, Cao Tuấn mới đi bộ qua hai con phố, quẹo vào một ngõ hẻm chật chội tĩnh mịch, đèn đường u ám bị hỏng từ tối qua chẳng ai đến sửa, con hẻm tối đen và cực kỳ im ắng, chỉ nghe tiếng bước chân nặng trĩu của mình, vầng trăng trên đầu tỏa sáng yếu ớt, Cao Tuấn nương ánh trăng mờ ảo, đi vào sâu trong hẻm.

Tòa nhà cuối hẻm đã hao mòn theo năm tháng, thoạt nhìn cũ kỹ vô cùng, tổng cộng bốn tầng, cầu thang và hành lang lộ thiên được quây lại bằng lan can sắt, hành lang tầng trên là hàng hiên che mưa của tầng dưới, trên mái nhà có sân thượng không rộng lắm, một phòng trong tòa nhà này chính là không gian nhỏ của anh.

Cao Tuấn bước về phía trước trên con đường lát đá thật dài, lúc đi ngang qua cổng một căn nhà, anh lờ mờ trông thấy có bóng đen cuộn tròn ngồi sát tường, Cao Tuấn ngớ người, định thần nhìn lại, phát hiện đó là một đứa bé trai, đầu vùi trong hai đầu gối, thân thể cuộn tròn run lên vì lạnh.

Cao Tuấn bước tới bên cạnh đứa nhỏ bó gối sát tường, ngồi xuống nhẹ vỗ vai cậu, “Này, sao nhóc lại ngồi đây?”

Đứa nhỏ yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn Cao Tuấn, ánh mắt vô định, khuôn mặt ửng hồng như đang phát sốt, Cao Tuấn sững sờ – Là đứa nhỏ mới gặp hôm qua đây mà?

Cao Tuấn áp tay lên trán cậu, thấy nóng hầm hập thì không khỏi giật mình, mí mắt Dương Đào nặng trĩu khép hờ, như thể chỉ giây tiếp theo là cậu sẽ ngất đi.

“Đây là nhà nhóc hả?” Cao Tuấn chỉ vào cánh cổng sắt đóng kín bên cạnh, mà Dương Đào đang sốt cao lại không phát ra được âm thanh nào.

Bốn bề lặng ngắt như tờ, trừ hai người họ thì không còn ai qua lại trong hẻm, Cao Tuấn đứng dậy gõ cổng sắt, “Có ai ở nhà không? Mở cửa với!”

Gõ mãi không thấy ai đáp lời, cánh cổng sắt vẫn sừng sững khóa chặt, ngăn cách hai người ở thế giới bên ngoài.

Cao Tuấn thất vọng rũ tay xuống, nhìn đứa nhỏ nọ, chẳng biết làm sao cho phải, anh không biết gia cảnh cậu thế nào nhưng cũng đoán được là không êm ấm, bằng không đã chẳng đến nỗi bệnh nặng ngồi thu lu trong hẻm mà không ai ngó ngàng, nếu anh cũng giả vờ không thấy, có khi đêm nay đứa nhỏ này lặng lẽ chết trong hẻm cũng nên.

“Nhóc này, gặp anh là mạng nhóc cũng lớn đấy…” Cao Tuấn bất đắc dĩ thở dài, nắm lấy đôi tay lạnh buốt của Dương Đào gác lên vai mình, sau đó luồn tay ra phía sau nhấc mông cậu lên, khuôn mặt đỏ bừng của Dương Đào dán vào cổ anh, Cao Tuấn vội né ra vì nóng, nhưng cánh tay vẫn rất vững vàng cõng cậu bước từng bước vào sâu trong hẻm.

Dương Đào bệnh nặng, cả người mơ mơ màng màng, cánh tay kiệt sức buông thõng, mặc người lạ này cõng mình đi về phía trước, con đường đá phủ nước tuyết mỏng manh hằn in từng chuỗi dấu chân thật sâu.

Ban đầu là giấc mộng đẹp, Dương Đào đứng giữa cánh đồng tràn ngập các loài hoa, gió nhẹ ấm áp hiu hiu thổi, cậu cầm chiếc chong chóng phấn khởi chạy qua chạy lại trên cánh đồng, ba mẹ đứng cách đó không xa, mỉm cười vẫy tay với cậu, nhưng chốc lát sau, xuất hiện trước mắt cậu lại là vũng máu ào ạt tuôn ra từ cổ tay của mẹ, mẹ cậu chìm trong dòng máu đỏ tươi…

“Nhóc ơi! Tỉnh lại đi!” Chẳng biết bao lâu sau, Dương Đào bị lay tỉnh, cảm giác mình vừa ngủ cả một thế kỷ, đầu cậu nặng trĩu, rất khó chịu.

Dương Đào mở mắt ngồi dậy, vẻ mặt thoáng ngỡ ngàng, cậu cứ tưởng mình đã chết cóng trong con hẻm vắng, không ngờ cuối cùng chẳng những không chết, mà còn được ngủ trên chiếc giường nhỏ ấm áp trong một căn phòng, tuy căn phòng vừa cũ kỹ vừa chật hẹp, nhưng ánh nắng xuyên qua cửa sổ, lung linh chiếu lên mặt cậu rất chân thực.

Lúc trông thấy người trước mặt, Dương Đào lại ngơ ngẩn, dù đây mới là lần thứ hai gặp gỡ người này, nhưng cậu vẫn thấy khuôn mặt anh rất quen thuộc, thậm chí còn khá thân thiết, cảm giác thân thiết xa lạ này khiến lòng cậu rung động, nhưng đôi mắt cậu vẫn rất tối tăm.

Cao Tuấn ngồi bên mép giường, sờ trán Dương Đào, bàn tay chai sạn phủ lên vết sẹo, “Hạ sốt rồi.”

Dương Đào ánh mắt sắc lẻm, hất bàn tay trên trán mình ra, không biến sắc nhìn thẳng vào Cao Tuấn.

Cao Tuấn không để bụng, chỉ hỏi, “Đang Đông, lại còn ban đêm nữa, sao nhóc ở bên ngoài?”

Dương Đào xốc chăn đứng dậy, ánh mắt né tránh, đáp lời bằng chất giọng khàn khàn của thiếu niên đang tuổi trưởng thành, “Lão giết heo đánh tôi, đuổi tôi ra ngoài…”

“Hóa ra nhóc không bị câm à?” Cao Tuấn khẽ cười một tiếng, pha trò, Dương Đào không đáp lại.

Lúc này Cao Tuấn mới ngỡ ngàng hỏi, “Giết heo?”

Dương Đào im lặng một hồi, trả lời, “Cha dượng tôi.”

Ánh mắt Cao Tuấn thoáng lay động, chẳng biết nghĩ gì, hai người cùng cúi đầu không nói, không khí thoáng nặng nề.

Cao Tuấn mặc áo khoác, cầm xâu chìa khóa trên bàn, vẻ như chuẩn bị ra ngoài, “Anh phải đi làm đây, nhóc về nhanh đi.”

Cao Tuấn sốt ruột đi làm, không muốn nấn ná với Dương Đào nữa, nhưng anh thúc giục vô ích, Dương Đào vẫn đứng im tại chỗ, không hề có ý ra về.

“Cho tôi cái quần mặc.” Dương Đào cất giọng thản nhiên, không phải thỉnh cầu, mà là nghĩa vụ phục tùng.

Cao Tuấn bối rối, tầm mắt chuyển xuống hai chân Dương Đào, thấy cậu chỉ mặc một chiếc quần mỏng, đúng là không chịu được cái lạnh bên ngoài.

Cao Tuấn bất đắc dĩ lắc đầu, rút một chiếc quần bông trong tủ quần áo cũ kỹ, lấy kéo cắt ngắn ống quần rồi ném cho Dương Đào.

“Thay nhanh lên rồi đi đâu thì đi đi, tại nhóc mà anh đến muộn, đến muộn là bị trừ tiền đấy.”

Cao Tuấn bắt đầu lộ vẻ sốt ruột, anh ra khỏi phòng trước, đợi Dương Đào thay quần xong bước ra, anh vội vàng khóa cửa, như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn cậu, sau đó gấp gáp bỏ đi, cũng không hỏi cậu định đi đâu, có về nhà được không.

Dương Đào đứng trước lan can như mầm cây nhỏ, ánh mắt u ám dõi theo bóng dáng Cao Tuấn bỏ đi, cậu sờ sờ chiếc quần bông đang mặc, thật dày, thật ấm, vì vậy sau bát mì kia, cậu lại một lần nữa cảm nhận được hơi ấm đã lâu không thấy, hơi ấm theo làn da lan tỏa khắp người, tràn ngập toàn thân.

Dương Đào khẽ mím môi cười, trong ánh nắng yếu ớt mùa Đông, nụ cười của cậu chỉ lướt qua một thoáng, không ai chú ý đến, nhưng mầm cây ảm đạm tịch liêu trong góc tối nọ, giờ đã bắt đầu chớm nở xanh tươi.

Đến công trường, Cao Tuấn thay đồ lao động như thường lệ, đeo găng tay và mũ bảo hộ, lần lượt chuyển thép đến máy hàn điện bên cạnh, sau đó bắt đầu hàn thép cùng một công nhân khác.

“Huy Tử, để anh làm cho, tay cậu vẫn bị thương chưa khỏi, đừng làm nhiều quá.” Cao Tuấn thẳng thắn gạt tay công nhân nọ ra.

Huy Tử tên đầy đủ là Tống Huy, kém Cao Tuấn vài tuổi, hơi lười biếng, còn hay khôn vặt, những công nhân lớn tuổi khác đều không thích gã, chỉ mình Cao Tuấn là đối xử với gã không tệ.

“Quản đốc bảo hôm nay vợ lão sinh con, chắc sẽ được nghỉ sớm đấy.” Tống Huy rút hai điếu thuốc trong bao, đưa một điếu cho Cao Tuấn, ngồi chồm hổm suy nghĩ, “Chắc có thời gian chơi bời đã đời rồi đây.”

Cao Tuấn hiểu ý Tống Huy, không khỏi trêu đùa, “Cậu giỏi thật, làng chơi Ninh Hòa mà cũng dám đến? Không sợ lây bệnh à?”

“Mẹ kiếp, em mà cũng có vợ chưa cưới như anh thì cần gì phải tìm gái bán hoa, thế thì khó coi chết!” Tống Huy cười cười, thình lình chuyển đề tài, tò mò nhìn Cao Tuấn, “Mà anh Tuấn này, mấy hôm nay không thấy Quyên Nhi gọi cho anh nhỉ, sao thế? Cãi nhau à?”

Nhắc đến Quyên, Cao Tuấn im lặng, vẻ mặt tươi cười phảng phất chút buồn bã.

Cao Tuấn quê ở thị trấn nhỏ cách thành phố Ninh Hòa không xa, là thâm sơn cùng cốc bên rìa thành phố bậc ba (Bậc ba là thành phố hạng trung dựa trên GDP, cấp độ phát triển kinh tế, cấp bậc hành chính và dân số… theo cách phân chia của Trung Quốc),từ nhỏ anh đã mồ côi, lớn lên bèn một thân một mình đến Ninh Hòa làm thuê, quen biết Quyên cũng từ nơi khác tới, hai người yêu nhau hơn hai năm, sau đó Quyên bỏ Ninh Hòa về nhà, ban đầu hai người vẫn giữ liên lạc bằng điện thoại, nhưng từ tháng trước, Quyên đột ngột cắt đứt liên lạc với anh, không để lại bất cứ tin tức nào, giống như đã bốc hơi khỏi cuộc đời anh vậy.

Cao Tuấn gọi cho Quyên mấy lần, mới đầu cô còn tùy tiện nói vài câu qua loa rồi dập máy, sau đó thì dứt khoát không nghe điện thoại của anh, bây giờ cách duy nhất để gặp cô chỉ có đích thân về quê tìm mà thôi.

Mặt trời rót xuống những vệt nắng cuối cùng, vầng trăng non lơ lửng giữa không trung, gió đêm cuốn đất cát đập vào mặt, Cao Tuấn kéo áo khoác lên trùm đầu, tay đút túi rảo bước về nhà, người đi đường dần thưa thớt.

Lúc chuẩn bị rẽ vào hẻm, anh trông thấy vài nam sinh khoảng mười mấy tuổi túm tụm chẳng biết làm gì trong góc đường, anh không để ý, cũng không quan tâm, tiếp tục đi dọc bên kia tường, thình lình nghe thấy một âm thanh quen thuộc.

“Bớt lời cmm lại, lấy tiền ra nhanh!”

Cao Tuấn dừng bước, quay phắt lại, chỉ thấy hai nam sinh dồn một nam sinh khác vào góc tường, kéo áo bạt tai mấy cái, nam sinh bị đánh nước mũi nước mắt tèm lem, há miệng run rẩy móc ra mấy đồng tiền lẻ trong túi, chưa kịp làm gì đã bị nam sinh trước mặt cướp mất.

“Mỗi thế này thôi hả? Mày lừa ai đấy?” Dương Đào giận bừng bừng, tự thò tay vào túi quần nam sinh kia, lôi ra thêm mấy đồng tiền.

“Em còn mỗi ngần ấy thôi… Huhu… Hai anh tha cho em!”

“Thôi được rồi, chắc thằng oắt này không có tiền thật.” Tôn Tiểu Hải đứng bên cạnh khuyên nhủ.

“Cút!” Dương Đào đạp mông nam sinh kia một cú, nam sinh bị đạp ngã dúi xuống đất, hoảng hốt đứng lên bỏ chạy.

Dương Đào nhét hết tiền vào tay Tôn Tiểu Hải, “Xài tiết kiệm chút, cậu biết giờ cái gì cũng đắt không? Mẹ nó kẹo hồ lô mà cũng tăng hai xu.”

“Cho tớ hết à?” Tôn Tiểu Hải mừng rơn.

“Mày cũng lượn đi! Bố mày thấy mày cũng bực!” Dương Đào đùa giỡn đẩy Tôn Tiểu Hải, Tôn Tiểu Hải không giận, còn bá cổ Dương Đào một lát mới tung tăng bước đi.

Dương Đào ngẩn ngơ đứng tại chỗ hồi lâu, chẳng biết nghĩ gì, chợt giơ tay sờ sờ chiếc quần, cậu quay lưng lại với Cao Tuấn nên không biết anh vẫn đứng nhìn cách đó không xa.

Cao Tuấn không lên tiếng, quay bước tiếp tục đi sâu vào hẻm, bất giác chua xót trong lòng, thực ra anh hiểu, đứa nhỏ kia muốn trả anh tiền bát mì và chiếc quần, nhưng cướp tiền mang trả thì chẳng bằng đừng trả, nên mới đột ngột đổi ý, đưa hết tiền cho Tôn Tiểu Hải.

Dương Đào nghe tiếng bước chân, ngoái lại nhìn, trông thấy Cao Tuấn bước trên con đường dốc trập trùng ổ gà hướng vào sâu trong hẻm, đôi mắt u ám thoắt sáng lên.

Cao Tuấn chậm rãi đi về phía trước, bước chân thoáng nặng nề.

— Đứa bé kia, rõ ràng mang bóng dáng của anh ngày trước…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.