Tống Huy vào công ty mới như cá gặp nước, lại càng muốn chia sẻ chén cơm này cho Cao Tuấn, nhưng gã biết Cao Tuấn đần độn không chịu thay đổi, dù gã đến khuyên lần nữa cũng chưa chắc anh nghe, vì thế gã nhớ tới Dương Đào, hình như thằng nhỏ đó là người duy nhất có thể làm Cao Tuấn đổi ý. Nếu đã sống được cùng nhau thì chắc chắn Cao Tuấn sẽ nghe lời nó, nghĩ đến đây, sau khi hỏi thăm được chỗ làm của Dương Đào, Tống Huy bèn chạy ngay đến tiệm thịt nướng.
Vừa đến cửa tiệm, Tống Huy đã nghe thấy tiếng hát thanh khiết, tuyệt đẹp và đầy quyến rũ vọng ra, bước vào tiệm nhìn quanh, gã tức khắc đần ra như cọc gỗ, đôi mắt thất thần ngơ ngẩn nhìn người đang biểu diễn.
– Không ngờ Dương Đào biết hát, mà còn hát hay đến vậy.
Bài hát kết thúc, cả tiệm rần rần vang lên tiếng vỗ tay và ca ngợi, Dương Đàolễ phép cúi đầu cảm ơn thực khách, mà phương thức hút khách này đúng là rất hiệu quả, rất nhiều người bị lôi cuốn đến đây dùng bữa, bà chủ cười như được mùa hoa.
“Đào Đào!” Dương Đào vừa đặt microphone xuống thì nghe thấy tiếng gọi của ai đó rất quen.
“Huy tử? Sao anh lại đến đây?” Trông thấy Tống Huy, Dương Đào bước đến mời gã ngồi.
“Lâu lắm không gặp em, anh mời em một bữa nhé?” Được bà chủ cho phép, Dương Đào ngồi xuống đối diện Tống Huy, Tống Huy nhìn cậu, khen ngợi bật ngón cái, “Đào Đào hát quá tuyệt vời, êm tai cực kỳ luôn!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hem-sau/2405959/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.