Đêm Đông, gian phòng ấm áp quẩn quanh từng làn hơi ẩm, giọt nước nhỏ xuống từ đầu ngón tay Cao Tuấn, lướt qua lồng ngực trần trụi của Dương Đào.
Sao sáng phủ kín bầu trời, ánh trăng lung linh như tinh linh nho nhỏ, nhảy vào tổ ấm con con, căn phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng miệng lưỡi cắn mút của Dương Đào, và tiếng thở dốc càng lúc càng nặng nề của Cao Tuấn.
Ánh mắt Dương Đào đặt trên khuôn mặt Cao Tuấn, đôi mắt lấp lánh, rực rỡ như pháo hoa, sáng ngời mà sâu thẳm, như bầu trời đêm phủ kín màn mưa.
Bàn tay Dương Đào trượt theo đường cong trên khuôn ngực Cao Tuấn, trượt xuống hông, nhẹ nhàng ve vuốt, đầu lưỡi nóng hổi xuất phát từ yết hầu, từng tấc hướng xuống dưới, ngậm lấy một viên thịt nhỏ, liếm láp, cắn cắn, Cao Tuấn khẽ rên một tiếng, dường như linh hồn đã hòa tan trong miệng người này.
Đôi lúc Cao Tuấn nghĩ, liệu đây có phải tình yêu hay không? Anh chỉ biết rằng, dù tận thế đến, anh vẫn muốn ở bên Dương Đào, dù phải chết vì cậu, anh cũng không chùn bước mảy may, nếu như vậy không phải là yêu thì còn thứ gì gọi là yêu được nữa?
Dẫu cho đến tận lúc này, chưa ai nói tiếng “yêu” với ai cả.
Trong lúc Cao Tuấn lơ đễnh, Dương Đào đã hôn khắp toàn thân anh, cuối cùng hướng tới phần dưới, cậu cúi xuống, đỡ lấy mông anh, ánh mắt kiên định và nóng bỏng như muốn nuốt trọn lấy anh, ngậm chặt lấy anh, bao phủ toàn bộ vật cứng rắn của anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hem-sau/2405939/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.