Editor: Nện Nện
Làm việc ở công ty tổ chức tiệc cưới này, quả thực là rất ngột ngạt, nửa năm qua, Vương quản lý bắt nạt cô không biết bao nhiêu lần.
Hiện tại cứ như vậy rời đi, Trang Nại Nại vậy mà lại không có cảm giác phấn khởi.
Lòng của cô nặng nề.
Trên mặt, cũng rất đau rát.
Đi trên con đường ở thành Bắc Kinh, cô giờ khắc này lại không biết nên đi về đâu.
Trước đây có cái gì oan ức, đều có mẹ khuyên bảo, sau khi mẹ bị bệnh, mặc dù là không thể đem lại cho cô lời khuyên gì, nhưng chỉ cần một cái ôm của mẹ, Trang Nại Nại có thể phục hôi lại tinh thần.
Nhưng mà bây giờ......Trang Nại Nại không biết nên đi tìm ai.
Một cơn gió thổi qua, Trang Nại Nại cảm thấy có chút lạnh, cô ôm chặt cánh tay của mình, cắn môi, viền mắt đều đỏ.
Mẹ, người đang ở chỗ nào?
Mẹ ơi, con nhớ mẹ....
Trang Nại Nại sờ sờ mặt của mình, cuối cùng quyết định về thăm nhà một chút.
Tuy rằng mẹ cô được đưa đến nước ngoài, thế nhưng căn nhà trệt này là nơi mẹ và cô sống cùng nhau bao nhiêu năm qua, vả lại nếu đến khi mẹ quay trở về, không thể không có chỗ nghỉ ngơi được, cho nên Trang Nại Nại đã không cho ai thuê nhà.
Cô đứng ở căn phòng quen thuộc, đi loanh quanh định tìm dấu vết của mẹ, nhưng tầm mắt lại rơi vào một cái rương lớn phủ đầy bụi.
Cái rương kia, đặt trên tủ quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3128438/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.