Hừm! Hừm!
Rõ ràng người đàn ông này suy nghĩ đen tối, vậy mà bây giờ lại đổ cho cô?
Cô bĩu môi khinh bỉ, nhưng không dám nói lớn tiếng nên chỉ có thể lầm bầm: “Anh không nghĩ bậy thì anh cởi đồ làm gì?”
Còn không phục?
Tư Chính Đình cúi đầu nhìn dáng vẻ bĩu môi của cô, cảm thấy buồn cười.
Anh thả Trang Nại Nại ra, đi lại giường, rồi cởi áo choàng tắm màu trắng để qua một bên, thay sang đồ ngủ: “Anh không có thói quen mặc áo choàng tắm ngủ.”
Cho nên... vừa rồi cô thật sự hiểu lầm anh?
Anh thật sự không có nói tới chuyện đó?
Trang Nại Nại nửa tin nửa ngờ, cắn môi đứng tại chỗ.
Tư Chính Đình thay đồ ngủ xong, nằm một bên giường, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng lướt đến người Trang Nại Nại: “Còn chưa ngủ?”
“A, ngủ... ngay đây.”
Trang Nại Nại do dự, rối rắm bước lại giường.
Tư Chính Đình nằm thẳng người ở đó, khiến người ta có cảm giác đến cả ngủ anh cũng không thả lỏng.
Trang Nại Nại bĩu môi, đúng là không ngại mệt!
Cô vén chăn chui vào, chiếc giường mềm mại thoải mái khiến cho cơn mệt mỏi lập tức tấn công toàn thân. Cô không nhịn được duỗi người, duỗi chân, không cẩn thận lại đụng trúng chân Tư Chính Đình.
Cả người Trang Nại Nại cứng đờ trong nháy mắt, cô căng thẳng quay đầu sang nhìn, thì thấy anh đã nhắm mắt, hơi thở cũng đều đều, dường như đã ngủ.
Trang Nại Nại thở phào nhẹ nhõm, con mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3128350/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.