Quả nhiên là tin nhắn của Tô Cẩm Huy: [Đàn em, em đừng khách sáo như vậy, chúng ta giúp đỡ lẫn nhau thôi mà.]
Trang Nại Nại thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng bỏ qua được chuyện mời cơm.
Trừ tin nhắn của Tô Cẩm Huy, còn có một tin nhắn khác. Tin nhắn này là của Tư Chính Đình.
Trang Nại Nại dụi mắt, cảm thấy mình nhìn lầm rồi, hoặc là hôm nay cách mở mắt của cô không đúng.
Lại nhìn lại lần nữa, vẫn là số điện thoại của Tư Chính Đình, cô hoảng sợ mở tin nhắn ra xem: [Tối nay qua nhà mẹ ăn.]
Nội dung ngắn gọn như cách nói chuyện của anh.
Xem xong tin nhắn, Trang Nại Nại lập tức buồn bực.
Tầng cao nhất.
Tư Chính Đình quay về lúc 2 giờ 30. Anh ở trong phòng làm việc của mình, nhưng không có cảm giác thoải mái. Cảm thấy trong lòng vắng vẻ, thiếu một thứ gì đó.
Trước mắt lướt qua một cái nhíu mày, một tiếng cười của người nào đó.
Anh không nhịn được đưa tay bóp trán.
Năm năm qua, anh đã quen với cuộc sống không có cô. Vậy mà bây giờ, mới có vài ngày mà anh đã có chút không quen hoàn cảnh vắng lặng như thế này.
Bây giờ cô đang làm gì?
Tay Tư Chính Đình cầm bút, nhưng làm thế nào cũng không tập trung xem văn kiện được. Anh cầm điện thoại lên, do dự một lúc mới gửi một tin nhắn cho Trang Nại Nại.
Sau đó, anh cảm thấy cuộc sống thanh tĩnh của mình trong năm năm qua đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3128332/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.