Bất kể Đinh Mộng Á có thái độ gì với cô thì dù sao bà ấy cũng là mẹ của người mà cô thích, sự kính trọng cơ bản như vậy vẫn phải có.
Trang Nại Nại cúi đầu xong liền ngẩng lên tiếp tục nhìn bà, đôi mắt to xinh đẹp của cô sáng trong, bướng bỉnh.
Đinh Mộng Á nhìn cô im lặng một lúc, rồi lấy một tờ chi phiếu ra: “Năm mươi vạn?”
Năm mươi vạn tệ?
Trang Nại Nại mở to hai mắt nhìn.
Vì từ bé sống với mẹ ở khu nghèo, nhà vốn chẳng có gì để gửi ngân hàng, lúc dư giả nhất cũng chỉ có hai vạn tệ để dành.
Vì thế, năm mươi vạn tệ với Trang Nại Nại đúng là một con số trên trời.
Nhà họ Tư quả là có tiền nên muốn làm gì thì làm.
Hai tay Trang Nại Nại siết chặt: “Bác gái, xin bác đón nhận cháu!”
“Một triệu?”
Hình như đối với Đinh Mộng Á, tiền chẳng là gì cả.
Trang Nại Nại vẫn cố chấp đứng đó: “Bác gái, cháu và Tư Chính Đình thật lòng yêu nhau, cháu thích cậu ấy không phải vì tiền của…”
“Năm triệu.”
Giọng nói lạnh tanh, con số này vừa được nói ra, tất cả mọi người trong quán cà phê đều ngây người.
Năm triệu!
Vào thời điểm đó, con số này có thể mua nhà, mua xe và sống giàu có suốt đời.
Mỗi lần Trang Nại Nại chen chúc với mẹ trong căn nhà trệt nhỏ bé, trời mưa thì dột, mùa đông thì rét run cầm cập, cô đều có ước mơ mua được một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3128256/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.