Chương trước
Chương sau
Nếu có thể, Trang Nại Nại thật muốn cầm tấm thẻ đó lên ném thằng vào khuôn mặt lạnh tanh kia.

Nhưng... nghĩ đến Cố Đức Thọ, nghĩ đến mẹ Trang đang một thân một mình ở nước ngoài, Trang Nại Nại do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn bất lực buông lỏng tay ra.

Cô và mẹ là sự uy hiếp duy nhất của nhau.

Trang Nại Nại cúi gằm mặt, lời giải thích ban đầu cuối cùng lại không được nói ra. Chuyện đã ầm ĩ đến mức này rồi, cô nói ra thì anh sẽ tin sao?

Nghĩ lại, từ lúc gặp lại nhau cô luôn là người chạy theo sau anh, nhân nhượng anh. Thậm chí hai ngày trước, vì anh đối xử tốt với cô mà cô còn tưởng rằng cô có thể lại chiếm được trái tim anh như năm năm trước.

Nhưng kết quả thì thế nào?

Thứ cô nhận được lại là tấm thẻ ngân hàng lạnh băng này sao?

Trang Nại Nại chua chát nhếch môi, hít mấy hơi thật sâu mới gắng gượng kiềm chế được ngọn lửa giận đang âm ỉ cháy trong lòng. Cô cầm tấm thẻ kia lên nói với vẻ tự giễu, “Thế em được lời rồi! Dù sao em cũng có sống nổi thêm một trăm năm nữa đâu.”

Ngay khoảnh khắc lấy tấm thẻ đó ra, Tư Chính Đình cũng đã hối hận. Anh biết, anh đã làm ra chuyện ngu xuẩn trong cơn giận dữ. Còn lúc này, anh thật sự... sợ... sợ cô sẽ vứt bỏ anh lần nữa. Giống như năm năm trước, cô kiên quyết bỏ đi không quay đầu lại. Anh chỉ muốn dùng một cách gì đó không thể hóa giải để giam giữ cô bên mình thôi. Lúc anh thấy cô đau lòng khổ sở, anh đã muốn cầm tấm thẻ về, rút lại những lời vừa rồi của bản thân, thì lại nghe thấy cô nói những câu đó.

Anh cảm thấy rất khó chịu.

Nếu cô làm ầm lên với anh, thậm chí là đánh anh thì có lẽ còn dễ chịu hơn bây giờ.

Tư Chính Đình buồn bực đưa tay nới lỏng cà vạt, không nhịn được lại nói nặng, “Thứ tôi muốn là sự trung thành.”

Bỏ ra mười triệu, để cô trung thành ở bên anh sao?

Trang Nại Nại rũ mắt xuống, không nhìn anh, “Em hiểu ý anh.”

Nói rồi cô nhìn đồng hồ, đã 1h rồi, sắp tới giờ làm việc.

“Em phải vào làm, anh còn có việc gì nữa không?”

Tư Chính Đình nhìn cô, tâm trạng của anh lúc này không biết nên diễn tả thế nào. Rõ ràng cô đã đồng ý với anh, nhưng sao anh lại cảm thấy... khoảng cách giữa bọn họ hình như lại xa hơn rồi?

Mãi lâu sau, anh mới lên tiếng.

“Đi đi.”

Trang Nại Nại bước nhanh ra khỏi phòng làm việc của anh. Lúc mở cửa, tâm tình của cô như sụp đổ tới nơi, nụ cười trên mặt cũng đã hoàn toàn hóa đá. Bình thường cô còn chào hỏi với Quý Thần và nhóm Đại Tráng, vậy mà lúc này lại chẳng nói gì, chỉ cúi đầu đi thẳng vào thang máy. Trong khoảnh khắc thang máy đóng cửa, cả người cô hoàn toàn kiệt quệ, tất cả tâm trạng bị đè nén bỗng chốc tuôn ra hết. Thậm chí, cô còn cảm thấy như nghe được tiếng cõi lòng mình tan nát.

Trong thang máy, bốn vách tường đều là gương. Cô nhìn về phía trước, trông thấy được bóng mình trong giương, hai mắt đờ đẫn mở to, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cả người như bị đào rỗng. Nhưng lúc này, ngay cả khóc cũng trở nên xa xỉ.

***

Trang Nại Nại hồn bay phách lạc trở lại tầng 18, cúi đầu đi đến bàn làm việc của mình. Trương Văn Siêu đã đứng ở đó, thấy cô thì liền châm chọc.

“Trang Nại Nại, lúc sáng vừa nhắc cô làm việc riêng trong giờ, buổi chiều cô lại dám vào muộn! Cô cố ý đúng không?”

Trang Nại Nại hoàn toàn không có tâm trạng để ứng phó ông ta. Cô cúi đầu đi thẳng qua hệt như cái xác không hồn, chẳng hề có sức sống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.