Chương trước
Chương sau
Trong thang máy, mùi thức ăn quanh quẩn bên mũi. Trang Nại Nại cúi đầu, nhìn qua gương cũng có thể thấy được sắc mặt vô cùng tối tăm của Tư Chính Đình. Nhưng cô thật sự vừa mệt mỏi vừa kiệt sức, còn hơi buồn nôn, nên cũng chẳng nói câu nào.

Cô không lên tiếng, trong thang máy liền bị một tầng áp suất thấp đầy áp lực bao trùm.

Cũng may là thang máy nhanh chóng xuống đến tầng 18. Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Trang Nại Nại cũng thở phào một hơi.

Cô quay sang nhìn Tư Chính Đình, lại thấy anh không hề có ý bước ra, bèn cắn răng đi lên trước. Tất cả mọi người trong bộ phận thiết kế đang bận rộn nên không để ý đến hai người đang đi ngoài hành lang. Thấy đã sắp đến văn phòng bộ phận thiết kế sân khấu, Tư Chính Đình dừng bước lại, để Trang Nại Nại vào trước.

Anh muốn xem thử, bình thường cô đã trải qua những ngày thế nào ở bộ phận thiết kế.

Trang Nại Nại khập khiễng đi vào, vừa xuất hiện trước cửa văn phòng thì Tô Mi đã tóm lấy cổ tay cô, chỉ vào Trương Siêu Văn đã xong việc nhưng vẫn đợi trong văn phòng không cho mọi người tan làm, nói khẽ:

“Nại Nại, cô làm cái gì thế? Ông ta đã nổi đóa mấy lần rồi đấy!”

Trang Nại Nại cười với vẻ áy náy và bất lực. Hiện tại cô thật sự rất khó chịu, cảm thấy ngay cả sức để nói cũng không có.

Đúng lúc này, Trương Siêu Văn đi từ trong phòng ra, thấy Trang Nại Nại mắt ông ta như muốn phóng ra lửa.

“Trang Nại Nại, cơm hộp đâu? Bảo cô đi mua cơm mà cô đi mất tăm mất tích nữa là sao? Cô muốn trốn việc hay là thế nào? Đừng ỷ có ô dù mà không biết tự lượng sức mình!”

Giọng ông ta sắc bén, đâm xuyên vào tận màng nhĩ của Trang Nại Nại, khiến cô cảm thấy như bị ù tai. Trước mắt cô toàn là những cái bóng chồng lên nhau, tai cũng ong ong. Trang Nại Nại cố gắng khiến bản thân tỉnh táo, nhưng đầu óc lại cứ như đầy bùn nhão. Cô đứng ngây người ở đó, nhưng trong mắt Trương Siêu Văn lại thành cô không thèm trả lời. Hôm qua bị Tả Y Y mắng một trận nên trong bụng không vui, lúc này lại bị Trang Nại Nại xem nhẹ, ông ta không nhịn được mà hét lên.

“Trang Nại Nại, cô đang tỏ thái độ gì thế? Không phục? Nói cho cô hay, tôi là cấp trên của cô, tôi bảo cô làm gì thì cô phải làm cái đó! Bây giờ cô lập tức đi mua cơm! Bằng không thì cô cuốn xéo luôn đi!”

Sắc mặt Trang Nại Nại tái nhợt, Tô Mi ở bên cạnh thật sự không nhìn nổi nữa mà phải lên tiếng.

“Trưởng phòng Trương, ông xem, sắc mặt của Nại Nại kém như thế, cô ấy bị ốm thật rồi! Hay là tôi đi mua cơm cho mọi người được không?”

Trương Siêu Văn hừ lạnh, “Cô xong hết việc rồi? Có phải rảnh quá không có việc gì làm không? Công ty sắp có một sự kiện, cô đã rảnh rỗi như thế thì hạng mục này giao cho cô vậy! Ngày mai nộp báo cáo cho tôi!”

Tô Mi lập tức xù lông, “Một buổi tối thì làm sao mà chuẩn bị xong được!”

“Chẳng phải cô rất rảnh sao?”

Tô Mi bị chọc tức đến nỗi sắc mặt tái mét, “Ông rõ ràng là đang chèn ép nhân viên mới!”

“Tôi chèn ép nhân viên mới đấy, thì làm sao? Cô có ý kiến? Có ý kiến thì phản ánh lên trên đi! Chưa kể, sai người mới đi mua cơm cho mọi người chẳng phải là chuyện hợp tình hợp lý sao?” Trương Siêu Văn nói một cách hùng hồn, trong mắt lại lóe lên vẻ ác độc.

Trang Nại Nại bị tiếng cãi cọ của họ làm cho đầu óc choáng váng hơn, cô vội vàng ngăn Tô Mi không cho nói nữa, rồi nói với Trương Siêu Văn: “Tôi đã mua cơm về rồi.”

Trương Siêu Văn hừ lạnh, “Cô nghĩ tôi mù sao? Cơm ở đâu?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.