Tâm trạng của anh bỗng nặng nề dần.
Cố nghĩ ra mấy câu dỗ cô uống thuốc trong xong, anh mới nói bằng giọng cực kỳ dịu dàng, “Nại Nại...”
Trang Nại Nại ngẩng đầu lên, đôi mắt to đầy ngạc nhiên, cứ như không thể tưởng tượng nổi vì sự dịu dàng bất chợt của anh.
Tai Tư Chính Đình đỏ lên, lời sắp nói ra lại đông cứng lại, “Em phải bồi bổ cơ thể thật tốt, sinh người thừa kế cho anh.”
Trang Nại Nại vốn vì anh bỗng nhiên gọi hai chữ Nại Nại dịu dàng như thế, nên trong lòng hơi mừng thầm, nhưng sau đó lại nghe anh nói vậy, sự vui sướng vừa rồi lập tức biến mất tăm.
Thì ra... uống thuốc là nhiệm vụ.
Thật ra trong năm năm qua, cô đã chịu bao nhiêu cực khổ như thế, uống chút thuốc này thật chẳng thấm tháp gì. Giống như chuyện cô không thích ăn gừng, nhưng sợ bản thân bị bệnh nên bắt buộc phải ăn vậy.
Chỉ là cơ thể yếu ớt rốt cuộc vẫn khiến tâm hồn nhạy cảm hơn, trông thấy anh bê bát thuốc, cô lại muốn làm nũng một chút.
Trang Nại Nại thu vẻ mặt của mình lại, rầu rĩ “à” một tiếng, đưa tay ra nhận lấy bát thuốc rồi uống một cạn một hơi. Vị đắng ngắt ngập tràn trong khắp khoang miệng, khiến người ta buồn nôn. Bụng rỗng mấy ngày, bỗng nhiên uống một bát thuốc như thế, cô cảm thấy ngay cả lưỡi cũng đắng ngắt.
Lúc cô muốn tìm nước để súc miệng thì…
“Há miệng.”
Cô vô thức há miệng ra.
Một giây sau, bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3128033/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.