Trang Nại Nại ngây người.
Cô cứ đứng đó nhìn quản gia gọi tới hai vệ sĩ, một trái một phải không chút do dự, không chút nương tay xách cổ Cố Tinh San ra ngoài. Tiếng chửi rủa, còn có tiếng la hét của Cố Tinh San dần dần nhỏ đi, cho đến khi trong phòng chỉ còn lại cô và Tư Chính Đình.
Cô nhìn Tư Chính Đình.
Anh vẫn hờ hững lạnh lùng như trước.
Nhưng lúc này, cô mơ hồ cảm thấy anh không còn giống người đàn ông ôm cô lên xe lúc nãy.
Cái loại lạnh lúc nãy là cảm giác mát lạnh giải nhiệt mùa hè, khiến toàn thân người ta thoải mái.
Còn cái loại lạnh lúc này, là cái lạnh thấu xương của mùa đông.
Cô không nhịn được mà rùng mình một cái, sau đó cắn môi lộ ra vẻ mặt dè dặt.
Tư Chính Đình thấy cô như vậy, lồng ngực như nghẹn lại.
Có vài lời Cố Tinh San nói rất đúng.
Cô dè dặt lấy lòng anh là vì có mục đích.
Anh còn nhớ rõ cô của thời cấp ba, hiên ngang hùng hồn không sợ trời không sợ đất, lại còn vênh mặt hất hàm sai bảo anh. Học kỳ II năm lớp 11, bọn họ cùng nhau đi leo núi. Cô xách theo túi lớn túi nhỏ mang theo đồ ăn nấu sẵn ở nhà, bị Tô Ngạn Bân và Tả Y Y cười cho thối mũi. Cô liền ưỡn cổ nói: “Lát nữa đến giữa sườn núi, đói thì đừng có khóc.”
Tô Ngạn Bân cười ha ha, “Nhưng cậu đem nhiều đồ như vậy đi leo núi, không sợ mệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3127954/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.