Hét xong, ngay cả chính cô cũng sợ ngây người.
Cô đang làm chuyện mất mặt gì đây?
Nếu đã mất mặt, vậy đành mất mặt đến cùng thôi!
Trang Nại Nại quyết định không quan tâm đến mặt mũi nữa, ôm chặt lấy anh hết sức có thể.
Thân thể Tư Chính Đình cứng đờ. Trái tim vốn cứng rắn, lạnh lẽo bởi vì câu này mà có thêm vài phần tình cảm ấm áp. Anh không nhịn được khinh bỉ chính mình, nhìn xem, cô chỉ hơi tỏ vẻ dịu dàng một chút thôi là anh đã buông vũ khí đầu hàng rồi…
Anh nhếch môi, nở nụ cười bất đắc dĩ và chua xót.
Sau đó, nhẫn tâm đẩy cô ra lần nữa.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, hai người… cần gì sao?”
Tư Chính Đình sửng sốt, bấy giờ mới phát hiện quản gia và mấy người giúp việc đang đứng dưới lầu khiếp sợ nhìn hai người họ. Bọn họ nghe tiếng động nên mở cửa ra xem.
Nhìn người phụ nữ đang ôm lưng mình, Tư Chính Đình thầm thở dài.
Anh lạnh nhạt nói: “Không có gì.”
Nói xong liền xoay người, lôi Trang Nại Nại vào thư phòng.
“Cạch!”
Cửa phòng bị đóng lại.
Trong thư phòng tối đen.
Trang Nại Nại lảo đảo, theo phản xạ muốn bấm công tắc trên tường, nhưng cổ tay lại đột nhiên bị níu lại, cô sửng sốt hỏi: “Tư Chính Đình?”
“Trang Nại Nại.”
Trong bóng tối, cô chỉ thấy anh cách cô không xa, chứ không thấy được vẻ mặt của anh lúc này. Có điều giọng nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3127936/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.