Anh ta chìa bữa sáng ra trước mặt Tư Chính Đình, dáng vẻ rất biết điều và nghe lời.
Tư Chính Đình dửng dưng nhìn anh ta một lúc, sau đó chẳng nói chẳng rằng gì mà đóng cửa sổ xe, rồi lái xe đi thẳng.
Chút tâm tư của Tô Ngạn Bân đối với Trang Nại Nại, sao anh có thể không biết?
Nhưng anh tin vào nhân phẩm của Tô Ngạn Bân.
Tô Ngạn Bân: “...”
Tô Ngạn Bân bần thần nhìn theo đuôi xe của Tư Chính Đình.
Đình Lão Đại, sao không hỏi rốt cuộc là tại sao tôi lại xuất hiện ở đây?
Tư Chính Đình dửng dưng như vậy, khiến anh ta cảm thấy chút tâm tư đó của mình thật xấu xa!
Hơn nữa, sao anh ta lại bỗng có cảm giác giống như bị bắt gian thế nhỉ?
Tô Ngạn Bân cúi đầu nhìn bữa sáng trong tay, sau đó quẳng nó vào thùng rác...
***
Trang Nại Nại vốn cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng thực tế tối qua Lâm Hi Nhi lầm rầm cả đêm bên tai mà cô vẫn lăn ra ngủ ngon.
Sáng sớm, Trang Nại Nại bị tiếng đập cửa đinh tai nhức óc đánh thức. Cô mở mắt, thấy Lâm Hi Nhi đã rời đi, có lẽ cô ấy về nhà tìm gì đó ăn rồi. Trang Nại Nại xoa xoa đôi mắt mơ màng, vừa ngáp vừa đi ra cửa hỏi, “Ai thế?”
“Cố Khuynh Nhan, chị mở cửa cho tôi!” Giọng nói không lễ phép, còn hơi giận dỗi mà chỉ có thằng nhóc Cố Tinh Hào mới có.
Trang Nại Nại chau mày, sáng sớm đến đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3127884/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.