Chương trước
Chương sau
Trong phòng tạm giam ở đồn cảnh sát.

Ngọn đèn yếu ớt rọi vào người Trang Nại Nại. Cô ôm đầu gối, cuộn mình ngồi trên giường, cơ thể nhỏ nhắn gầy gò, ngay cả viên cảnh sát canh trước cửa nhìn thấy cũng không đành lòng.

Trang Nại Nại ngơ ngác nhìn về phía trước.

Cô chưa từng nghĩ chuyện lại to đến vậy. Cô vốn cho rằng dù chuyện sao chép có ầm ĩ lên, dù cô có bị đổ tội thật thì cũng chỉ bị người ta mắng vài tiếng, tên tuổi bị xấu đi mà thôi. Dù Đế Hào có khởi tố nhà họ Cố thì cũng lắm chỉ đền tiền là xong việc, nhưng bây giờ…

Cô chợt nhận ra rằng mình đã nghĩ mọi chuyện quá đơn giản!

Không biết nếu cô ngồi tù, Cố Đức Thọ và Lý Ngọc Phượng sẽ có cảm giác gì?

Trang Nại Nại siết chặt tay, cơ thể vốn đã cuộn lại càng co chặt hơn, một cơn lạnh vô tận bao phủ cả người cô. Cô bỗng có loại cảm giác như tứ cố vô thân. Cứ như trên thế giới này, ngoài mẹ ra thì chẳng có ai để ý đến cô nữa!

Cô ngước vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía trước, rồi cô sẽ bị định tội sao đây?

Nếu cô ngồi tù rồi thì mẹ phải làm thế nào bây giờ? Cố Đức Thọ có chăm sóc cho mẹ không?

Còn nữa… Tư Chính Đình liệu có đau lòng không? Có nhớ cô không?

Chắc là không đâu nhỉ! Dù sao cô cũng nói muốn ly hôn với anh rồi.

Lúc Trang Nại Nại nghĩ đến những điều này thì nghe thấy bước chân dừng lại ở ngoài cửa. Cô từ từ ngẩng đầu lên, thấy Quý Thần xuất hiện trước cửa.

Lúc nhìn thấy bóng người quen thuộc đó, Trang Nại Nại liền cảm thấy sống mũi cay cay, trong lồng ngực bỗng dâng trào một thứ tình cảm không tên.

“Trang Nại Nại, cô có thể đi rồi.” Giọng nói lạnh lẽo của viên cảnh sát khiến cô hồi hồn. Cô khẽ gật đầu rồi mới đứng dậy, đi theo Quý Thần ra ngoài.

Sau khi ra khỏi đồn cảnh sát, Quý Thần dẫn Trang Nại Nại tới xe của mình, “Bà chủ, tôi tiễn cô về nhà nhé.”

Trang Nại Nại khẽ gật đầu.

Cô lên xe, chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt nặng nề, không biết đang nghĩ gì.

Quý Thần thấy cô như vậy, mãi mới lấy hết dũng khí nói, “Bà chủ, cô… hà tất phải như vậy? Đám người nhà họ Cố kia… Aiz!”

Đám người nhà họ Cố quả thật không phải là người.

Trang Nại Nại nghe xong liền cúi đầu, thế nên Quý Thần cũng không tin cô đúng không? Thái độ của Quý Thần chính là thái độ của anh? Hiện tại cô chỉ có thể dựa vào mình mà thôi.

Trang Nại Nại lắc đầu, xua những suy nghĩ đau buồn đó đi.

Ánh mắt cô dần vững vàng, cô không thể vào tù, cô vào tù thì mẹ sẽ thế nào?

Vì thế, lúc này cô phải giữ vững tinh thần vẽ xong bản thiết kế, rửa sạch oan khuất cho mình.

Trang Nại Nại hít sâu một hơi, quẳng hết các cảm xúc tiêu cực ra khỏi đầu, bắt đầu suy nghĩ về mẫu thiết kế cho bộ đồ nam ba bộ đồ nữ, cô nên thiết kế với kiểu dáng gì đây?

Cô nghĩ quá tập trung, vì thế lúc Quý Thần nói đến rồi cô mới phát hiện anh ta đưa cô đến biệt thự nhà họ Tư.

Trang Nại Nại ngây người.

Tuy chỉ mới sống ở đây một tháng nhưng từ xa nhìn vào, cô vẫn có chút cảm giác quen thuộc.

Mẹ không ở đây, ở đó là niềm an ủi duy nhất mà cô có. Nhưng hôm nay lời của anh vẫn tổn thương trái tim cô.

Chạy tội?

Trái tim Trang Nại Nại đau nhói, cô cúi gằm mặt nói, “Trợ lý Quý, phiền anh đưa tôi về thôn Tây Bát Lý, cảm ơn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.