Nhưng anh vẫn ôm hi vọng hỏi, “Vậy anh… về ở với em được không?”
Cùng về ở với cô?
Cô biết, Tư Chính Đình tuyệt đối không dễ dàng nói ra những lời thế này, nhưng mà…
“Em muốn ở một mình.”
Nếu mẹ bị Đinh Mộng Á kích thích bỏ đi thật, thì lúc mẹ quay về chắc chắn sẽ không thích nhìn thấy Tư Chính Đình. Hơn nữa… cô và Tư Chính Đình bây giờ thật sự vẫn có thể ở bên nhau mà không có khúc mắc gì sao? Tính cách của anh độc đoán như thế, cũng không biết có đồng ý với cô hay không nữa?
Cô đang nghĩ ngợi thì bỗng nghe thấy anh nói, “Được rồi.”
Lòng cô chẳng hiểu sao liền tĩnh lại.
Sau đó, Tư Chính Đình đưa tay ra cầm lấy ba lô của cô, “Anh đưa em về.”
Lần này Trang Nại Nại không từ chối nữa.
Hai người lên xe nhưng không nói gì cả đoạn đường. Trang Nại Nại bình thường hay thích lướt weibo xem tin tức, nhưng lúc này cũng không buồn lôi điện thoại ra, chỉ lặng yên nhìn ra ngoài cửa xe.
Bắc Kinh rất tắc đường, xe vừa lên đường vành đai vào thành phố đã bị kẹt lại.
Toàn bộ xe xung quanh đang chậm chạp bò về phía trước. Trang Nại Nại thở dài, với tốc độ này thì chỉ e phải mất ít nhất hai tiếng mới về được đến nhà, sớm biết vậy thì đã đi tàu điện ngầm rồi.
Nghĩ đoạn, cô lại sờ bụng. Dạo này cô thường đói rất nhanh, vừa nghĩ đến đó thì bụng đã kêu lên hưởng ứng. Âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3127681/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.