Tư Chính Đình dìu Đinh Mộng Á vào xe của anh, sau đó cũng không hề nhìn Trang Nại Nại lấy lần nào, cứ thế lái xe rời đi.
Trên đường, anh nhìn thẳng về phía trước, Đinh Mộng Á ngồi phía sau nói: “Chính Đình, mẹ không sao, không cần đến bệnh viện. Con vẫn nên quay lại xem Nại Nại thế nào đi, mẹ nó mất tích, lòng dạ nó rối bời cũng là điều dĩ nhiên, con cũng đừng như vậy…”
Đồng tử của Tư Chính Đình đen đặc lại, một lúc sau lại thở dài.
Không phải là anh không muốn về thăm cô, chỉ là hơi hoảng hốt, không biết nên làm thế nào mới tốt. Trước đây anh vẫn luôn nghe cô nói cô không thích Ms. Đinh, nhưng lúc thật sự trông thấy hai người xảy ra to tiếng, anh vẫn không ngờ nó lại tồi tệ đến thế.
Cô hận Đinh Mộng Á, nỗi hận đó rất rõ ràng và tản mát khắp người.
Vợ anh, người anh yêu nhất cả đời này lại hận người mẹ thân yêu nhất của anh, chuyện này khiến anh không tài nào chấp nhận được.
Nhưng nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của cô lúc anh rời đi, Tư Chính Đình lại nhịn không được, anh cầm điện thoại lên gọi cho Tô Ngạn Bân: “Cậu mau đi thăm Nại Nại, 10 phút nữa phải có mặt!”
Cúp điện thoại, anh lại tìm dãy số của Lâm Hi Nhi: “Mẹ Nại Nại bị mất tích, cảm xúc của cô ấy bây giờ rất bất ổn, có thể nhờ cô đến thăm rồi ở cùng cô ấy được không?”
Lâm Hi Nhi đang định bay đến Lệ Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3127672/chuong-472.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.