Tư Chính Đình cũng không đợi cô trả lời, “Em không cần phải cho anh câu trả lời ngay đâu, chúng ta còn có thời gian mà.”
Tư Chính Đình thật sự cảm kích ông trời đã để cho bọn họ có đầy đủ thời gian đi chữa lành những vết thương đau đớn kia. Một năm không thể vậy thì hai năm, hai năm không thể vậy thì năm năm, nếu năm năm cũng không thể vậy thì để cả đời đi, bọn họ có thời gian cả một đời để chữa thương.
Nước mắt của Trang Nại Nại đột nhiên rơi xuống, cô dùng chăn bưng kín lấy mặt mình, khóc đến mất kiềm chế. Nhưng không hiểu sao tận trong đáy lòng của cô lại vô cùng bình tĩnh, giống như hết thảy những cảm xúc khác đều đã xông ra ngoài thông qua dòng nước mắt, chỉ còn sự bình tĩnh ở lại trong cô.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng nức nở nghẹn ngào của Trang Nại Nại, dần dần thì cả tiếng nức nở cũng biến mất.
Trang Nại Nại khóc đủ rồi mới bò ra khỏi chăn, cô thấy Tư Chính Đình vẫn đang nhìn cô, mắt của anh cũng hơi đo đỏ.
Từ khi cô quan biết Tư Chính Đình đến giờ, cô chưa từng thấy anh sẽ lộ ra mặt yếu đuối của mình.
Cô cố gắng hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi.
Cô muốn ôm anh thật chặt rồi nói cho anh biết rằng, cô thực sự rất rất yêu anh, cô không muốn phải xa anh.
Chỉ là, cứ nghĩ đến mẹ Trang thì cô không nói nổi những lời này ra khỏi miệng.
Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3127631/chuong-483.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.