Chương trước
Chương sau
Tư Chính Đình cũng không đợi cô trả lời, “Em không cần phải cho anh câu trả lời ngay đâu, chúng ta còn có thời gian mà.”

Tư Chính Đình thật sự cảm kích ông trời đã để cho bọn họ có đầy đủ thời gian đi chữa lành những vết thương đau đớn kia. Một năm không thể vậy thì hai năm, hai năm không thể vậy thì năm năm, nếu năm năm cũng không thể vậy thì để cả đời đi, bọn họ có thời gian cả một đời để chữa thương.

Nước mắt của Trang Nại Nại đột nhiên rơi xuống, cô dùng chăn bưng kín lấy mặt mình, khóc đến mất kiềm chế. Nhưng không hiểu sao tận trong đáy lòng của cô lại vô cùng bình tĩnh, giống như hết thảy những cảm xúc khác đều đã xông ra ngoài thông qua dòng nước mắt, chỉ còn sự bình tĩnh ở lại trong cô.

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng nức nở nghẹn ngào của Trang Nại Nại, dần dần thì cả tiếng nức nở cũng biến mất.

Trang Nại Nại khóc đủ rồi mới bò ra khỏi chăn, cô thấy Tư Chính Đình vẫn đang nhìn cô, mắt của anh cũng hơi đo đỏ.

Từ khi cô quan biết Tư Chính Đình đến giờ, cô chưa từng thấy anh sẽ lộ ra mặt yếu đuối của mình.

Cô cố gắng hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi.

Cô muốn ôm anh thật chặt rồi nói cho anh biết rằng, cô thực sự rất rất yêu anh, cô không muốn phải xa anh.

Chỉ là, cứ nghĩ đến mẹ Trang thì cô không nói nổi những lời này ra khỏi miệng.

Mặc dù hai người họ chẳng nói gì, nhưng cuối cùng bầu không khí cũng hòa hoãn rất nhiều.

Tư Chính Đình giúp cô lấy khăn mặt nóng để lau mặt, sau đó lại rót nước cho cô. Lại qua thêm nửa tiếng nữa thì tâm tình của cô mới thực sự bình tĩnh lại. Lúc này Tư Chính Đình mới lên tiếng: “Nại Nại, vì sao em lại cho rằng tai nạn năm đó của mẹ em là do Ms. Đinh gây ra?”

Vì sao à?

Trang Nại Nại nhíu chặt chân mày.

Cô khẽ cắn môi, là vì cô đã nhìn thấy qua băng ghi hình. Chính mắt cô đã nhìn thấy rõ ràng trên băng ghi hình.

Thế nhưng cô không dám nói lời này ra.

Cô đột nhiên nhớ lại năm đó, khi mà viên cảnh sát kia nói cho cô chân tướng và lén lút cho cô nhìn băng ghi hình, thì sau đó cô liền bắt đầu đi thu thập chứng cứ chứng minh Đinh Mộng Á đâm vào mẹ cô. Nhưng cô không điều tra ra được bất cứ cái gì. Trong một lúc xúc động, cô chạy đến bốt cảnh sát rồi đem hết tất cả mọi chuyện mình biết nói ra.

Sau đó thì sao?

Sự ngu xuẩn của cô suýt nữa đã hại chết cả nhà viên cảnh sát kia.

Viên cảnh sát kia đã bị sở cảnh sát khai trừ, khi cô đến thăm bọn họ thì chính viên cảnh sát đó đã quỳ xuống cần xin cô buông tha chuyện này, ông ấy nói: “Van xin cháu, tôi bây giờ thực sự hối hận khi đã nói cho cháu biết chuyện này, cháu biết không? Nếu như cháu tiếp tục điều tra thì ngay cả bán đồ ăn tôi cũng không bán nổi nữa! Tôi van cháu quên chuyện này đi! Đừng nói cho ai cả có được không?”

Trang Nại Nại nhìn viên cảnh sát đứng bán đồ ăn, cò kè mặc cả từng xu từng cắc với người mua, hoàn toàn khác biệt với cuộc sống của ông ta trước kia. Sau đó, cô liền tự nhủ với lòng mình, từ này về sau tuyệt đối không nói chuyện băng ghi hình kia với bất cứ một kẻ nào khác.

Không nói cho bất cứ người nào!

Cô ngẩng đầu nhìn Tư Chính Đình, người này có đáng giá cho sự tin tưởng của cô không?

Nếu thật sự là do Đinh Mộng Á làm thì anh có đưa bà ấy ra trước pháp luật, thậm chí đưa vào tù không?

Trang Nại Nại cúi đầu, cô không tin.

Tư Chính Đình thấy bộ dáng của cô như vậy thì nhịn không được mà nói.

“Nại Nại, vào cái buổi chiều em nói, Ms. Đinh vẫn luôn ở trong viện cùng anh. Hôm đó anh hơi tỉnh táo một chút, cho nên không có khả năng bà ấy đi đâm mẹ của em đâu!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.