Tư Chính Đình lái xe rất chậm, những xe đi sau bóp còi inh ỏi nhưng anh vẫn chạy với tốc độ 40km/h, từ từ bò đi trên đường phố Bắc Kinh nhộn nhịp.
Trang Nại Nại: “...”
Chiếc xe dừng lại ở trước cổng Trung học Đế Hào.
Trang Nại Nại thấy cổng trường, đột nhiên nhớ tới lần mình tới đây tìm cây Tùng có khắc dòng chữ: Trang Nại Nại ♡ Tư Chính Đình, mãi mãi ở bên nhau.
Dòng chữ đó đã biến mất rồi!
Nghĩ tới đây, trong lòng cô bỗng có chút khổ sở.
Tư Chính Đình dắt Trang Nại Nại xuống xe, “Chúng ta vào xem xem một chút.”
Trang Nại Nại đang định nói không muốn vào cái nơi đau lòng này, nhưng nhìn ánh mắt kiên quyết của anh cô đành gật đầu.
Hai người đi vào từ cổng lớn, Trang Nại Nại thấy dáng vẻ cung kính của bảo vệ đối với Tư Chính Đình thì nhớ tới chuyện lần trước, bèn cười nói: “Lần trước tới đây em đã leo hàng rào vào đấy.”
Tư Chính Đình nhíu mày nói, “Lúc đó em còn té xuống nữa, may là con không sao.”
“Đúng vậy, may mà con không sao. Nếu không chắc em chết mất!” Trang Nại Nại nói xong mới nhận ra có gì đó không đúng.
Cô nghĩ rồi lại nghĩ, đột nhiên quay đầu nhìn Tư Chính Đình, “Sao anh biết em té xuống?”
Tư Chính Đình: “...”
Tư Chính Đình biết mình nói lỡ miệng nhưng không muốn cho cô biết chuyện anh đi theo cô cả đêm nên chỉ đành tòa nhà phía trước đánh trống lảng, “Em còn nhớ chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3127600/chuong-507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.