Tư Chính Đình sợ cô kích động nên đè vai cô xuống nói thẳng: “Đừng sợ, Nại Nại, còn sống, mẹ em còn sống!”
Cả người Trang Nại Nại lập tức thả lỏng.
Mẹ còn sống!
Còn sống sau sáu tháng mất tích!
Nước mắt của cô lập tức tràn vành mắt, rơi xuống từng giọt.
Cô ôm Tư Chính Đình nghẹn ngào nói, “Còn sống, mẹ em còn sống!”
Cô cảm thấy cả người mình như muốn bay lên, Hổ Tử, Mino, Lý Ngọc Phượng gì gì đó, tất cả đều không quan trọng nữa. Trong đầu cô chỉ có một câu nói: Mẹ cô còn sống!
Đến khi phát tiết hết tâm trạng kích động, cô mới tỉnh táo lại: “Bây giờ mẹ em đang ở đâu?”
“Bọn họ tìm được mẹ em trong một nông trường gần Kentucky. Hình như bây giờ trạng thái của mẹ em không được ổn, rất cảnh giác với người lạ. Anh định đi suốt đêm đến Kentucky đón mẹ em về.”
Tư Chính Đình nói xong câu đó thì nhìn thẳng vào mắt Trang Nại Nại.
Anh không muốn cô đi!
Mấy tháng trước, cô còn có thể đi khắp nơi, nhưng bây giờ…
Mặc dù cái thai mới hơn bảy tháng nhưng ngày dự sinh của mang thai đôi vốn không chính xác nên có thể sinh bất cứ lúc nào. Hơn nữa, ngồi trên máy bay sẽ tạo nên áp lực, gây ảnh hưởng không tốt tới cô.
Dù vậy anh cũng chỉ nói ra ý nghĩ của mình chứ anh không buộc cô làm theo ý anh. Nếu cô thật sự kiên trì muốn đi thì anh sẽ chuẩn bị mọi thứ thật tốt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3127179/chuong-717.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.