Tư Chính Đình chưa bao giờ là người nhân từ, nếu không thì cũng chẳng đủ khả năng để quản lý một tập đoàn lớn như Đế Hào, vậy mà thuở niên thiếu anh cũng từng nghịch như quỷ thế sao?
Tả Y Y nhếch môi cười, “Sau đó anh Đình và đám Tô Ngạn Bân tìm ra người kia, bắt cậu ta... ăn hết số giấy bị xé, nếu không ăn thì ba mẹ cậu ta sẽ bị mất việc. Cô nghĩ cậu ta có ăn không?!”
Lâm Hi Nhi lại hít một hơi, “Chuyện này cũng coi như là bạo lực học đường rồi đúng không?”
“Đâu có! Chúng tôi đâu có đấm nhau thật đâu, lúc đó anh Đình chỉ nói chuyện với cậu ta thôi!” Tả Y Y kể đến đây thì lại ho khan một tiếng, học theo giọng điệu đều đều của Tư Chính Đình:
“Cậu xé vở bài tập của tôi vứt đi, nhưng tôi lại tìm thấy mấy trang bị xé mất. Thật xin lỗi, ai bảo cậu giấu không kỹ. Với bằng chứng này, tôi có thể đi tố cáo cậu, tôi nghĩ đến lúc đó thì công việc của ba mẹ cậu cũng không giữ được nữa. Nhưng nếu bằng chứng biến mất thì tôi cũng đâu còn cách nào để trừng phạt cậu, đúng không? Chỗ cậu giấu không kín lắm, tôi có ý này rất hay, có thể giúp cậu giấu ở nơi mà chúng tôi đều không tìm ra được.”
Nói đến đây, Tả Y Y lại chỉ vào bụng Lâm Hi Nhi, “Cậu cảm thấy giấu vào đây thì thế nào?”
Trang Nại Nại: “...”
Tả Y Y vẫn vô cùng hào hứng kể lể, “Cái người kia cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3127074/chuong-770.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.