Lý Ngọc Phượng sửng sốt.
“Chưa kể nếu tôi đối xử tốt với cô ta thì cô ta sẽ nghi ngờ thân phận của tôi! Nhỡ đâu cái đứa thiểu năng trí tuệ đó lại nói ra chuyện tôi không phải con đẻ của Tiêu Mộ Thanh thì sao, đến lúc đó thân phận bà Tư của tôi cũng không giữ được!”
Trong giọng nói của cô ta có cả sự chán ghét cùng phiền muộn.
Mino đột nhiên lên giọng thế này khiến Lý Ngọc Phượng cả kinh, bà ta mím môi nói: “Con làm sao vậy? Đã có chuyện gì xảy ra? Đến hôm nay mẹ mới biết chuyện San San thích ngài Tư là do con thúc đẩy! Con làm gì vậy?”
Mino đứng lên: “Vậy hôm nay tôi tới là để cãi nhau với bà sao? Bà hỏi tôi làm cái gì? Được, vậy tôi nói cho bà biết! Bởi vì tôi đố kị cô ta vừa đẻ ra đã có ba mẹ bên cạnh chăm nom, còn tôi lại thê thảm như heo chó! Dựa vào cái gì mà một đứa thiểu năng như cô ta lại có vận mệnh tốt như thế?”
Lời này vừa thốt ra, mặc kệ là cơn tức hay phiền muộn của Lý Ngọc Phượng đều biến mất, trong nháy mắt chỉ còn lại sự hổ thẹn.
Giọng điệu của bà ta mềm mỏng, làm bộ như lúc này mới chú ý đến tay của Mino: “Được rồi Mino, chúng ta không nói chuyện này nữa! Tay của con làm sao vậy? Sao lại chảy máu?” Nói rồi vội vàng đi lấy hòm y tế để băng bó vết thương cho cô ta.
Mino lạnh mặt nhìn Lý Ngọc Phượng.
Băng bó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3127028/chuong-792.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.