Không có ở nhà?
Tả Y Y còn đang vừa khóc vừa nỉ non nghe vậy thì ngẩng phắt đầu lên: “Không ở nhà mà các người dám không cho chúng tôi vào? Vậy vừa rồi là ai giả vờ ra lệnh?”
Quản gia thở dài: “Đó là lệnh của cậu chủ để lại.” Ông nói đến đây rồi thoáng nhìn qua Trang Nại Nại, “Lệnh là không để cô Trang vào nhà.”
Trang Nại Nại vừa vào cửa đã ngẩng đầu nhìn về phía phòng trẻ em trên lầu. Điều khiến cô thất vọng là đồ đạc trẻ con trong nhà không nhiều, trên lầu cũng không có tiếng người, không có tiếng khóc và căn nhà cũng không có mùi sữa trẻ con. Từ lúc bước vào cô đã quan sát bốn phía dọc con đường, phát hiện sân trong sân ngoài cũng không thấy xuất phơi quần áo trẻ con.
Trái tim của cô lạnh dần, đến lúc này thì mới xác nhận con của cô không ở đây.
Thế nhưng không ở đây thì đang ở đâu?
Cô vừa mới nghĩ vậy thì nghe được lời của quản gia.
Cô Trang... vào nhà...
Hai từ này giống như một cây châm, ghim sâu vào trái tim của người ta.
Trang Nại Nại đau đến chết lặng, vì câu nói ấy mà hơi run rẩy.
Tư Tĩnh Ngọc nhíu mày: “Chú Lý, chú xác định Tư Chính Đình nói như vậy?”
Quản gia nhìn thoáng qua Tư Chính Đình, thấy anh rũ mắt thì chỉ có thể tuân theo ý của anh mà nói: “Đúng.”
Tư Tĩnh Ngọc vô cùng tức giận: “Ha, thằng em tốt của tôi càng ngày càng có bản lĩnh! Vợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3127015/chuong-799.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.