Chương trước
Chương sau
Tư Tĩnh Ngọc lập tức đuổi theo, “Nại Nại!”

Trang Nại Nại dừng bước, Tư Tĩnh Ngọc đứng ở phía sau cũng có thể cảm nhận được Trang Nại Nại đang cố gắng đè nén cơn giận. Cô biết lần này Tư Chính Đình đã thật sự làm Trang Nại Nại bị tổn thương.

Tư Tĩnh Ngọc mím môi: “Nại Nại, chuyện này chị sẽ chờ nó về để hỏi cho rõ ràng, em đừng nóng vội, chắc chắn là có hiểu lầm gì đó!”

Trang Nại Nại không nói gì, bước chân đi ra ngoài ngày càng nhanh. Lâm Hi Nhi và Tả Y Y thấy vậy cũng vội chạy theo.

***

Tô Ngạn Bân lái xe chở mọi người về nhà. Tất cả đều nhìn Trang Nại Nại.

Lúc này, người vốn phải rất đau khổ lại vô cùng bình tĩnh. Dọc đường đi, cô không nói câu nào. Về đến nhà, cô đi thẳng vào phòng của mình khóa trái cửa, người bên ngoài không ai dám làm phiền cô.

Đến buổi tối, mọi người tự động đi về, chỉ còn lại một mình Lâm Hi Nhi ở lại với Trang Nại Nại.

Tô Ngạn Bân chở Từ Đại Chí về, còn Tả Y Y thì tự mình lái xe, hai chiếc xe cùng nhau rời đi.

Một lát sau, Tô Ngạn Bân vòng xe chở Tư Chính Đình quay lại.

Chiếc xe từ từ dừng lại dưới tòa nhà, từ nơi này ngẩng đầu lên có thể dễ dàng thấy được đèn sáng ở phòng ngủ của Trang Nại Nại.

Tư Chính Đình nheo mắt nhìn bóng hình gầy gò in lên trên cửa sổ. Hôm nay, suýt chút nữa anh đã không nhịn được mà nhào tới ôm cô vào lòng, nói cho cô biết mọi chuyện không phải như vậy, anh mãi mãi sẽ không vứt bỏ cô. Có trời mới biết anh phải tốn biết bao sức lực mới có thể đè nén được ý định đó xuống.

Hôm nay tâm trạng cô không tốt, anh rất sợ cô làm ra chuyện gì đó không nên, vì vậy mới quay lại đây, muốn trông chừng cô cả một buổi tối.

Tô Ngạn Bân thấy sắc mặt Tư Chính Đình dịu lại mới nói: “Đình Lão Đại, chuyện hôm nay rất lạ, Mino cũng vậy. Cậu đừng khinh địch mà tha cho cô ta.”

Đừng khinh địch mà tha cho cô ta?

Tư Chính Đình nhớ lại câu nói làm Trang Nại Nại bị tổn thương của Mino. Anh lấy điện thoại gọi cho Quý Thần, “Dạy dỗ Mino một chút.”

“Vâng, thưa ông chủ.”

Tư Chính Đình lại im lặng một lát rồi nói: “Đẩy nhanh tiến độ lên.”

“Vâng, thưa ông chủ.”

Sau khi cúp máy, Quý Thần liền gọi điện cho hai vệ sĩ đi theo Mino, truyền đạt lại mệnh lệnh của Tư Chính Đình. Mino lại bị “mưu sát” thêm lần nữa, lúc cô ta bị đẩy xuống dòng nước, hai vệ sĩ chỉ đứng nhìn mà không cứu.

Trong nháy mắt, cái loại cảm giác đau đớn do hít thở không thông xâm nhập vào ngũ tạng lục phủ của Mino, làm cho cô ta cảm thấy vô cùng sợ hãi. Đây là lần đầu tiên cô ta cách gần cái chết đến như vậy!

Lồng ngực ngày càng khó chịu, đến khi cô ta cho rằng vào một giây kế tiếp mình sẽ chết thì hai vệ sĩ đứng trên bờ nhảy xuống sông vớt cô ta lên. Cô ta há hốc miệng ra hít từng ngụm không khí lớn. Trong lỗ mũi, trong cổ họng đều là nước, khiến cho cô ta cảm thấy rất khó chịu. Mino ngồi tại chỗ run rẩy rất lâu, vệ sĩ mới xách cô ta vào trong xe. Cô ta vô cùng hoảng sợ, luôn mở to mắt nhìn về phía trước cho đến khi về tới biệt thự. Vào trong phòng khách, cô ta lấy khăn bọc kín mình lại. Một lát sau, cô ta đột nhiên nhảy dựng lên gọi điện thoại cho Quý Thần.

“Ly hôn! Tôi muốn ly hôn!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.