“Tư Chính Đình, em không cần tiền của anh nên anh không cần phải dùng tiền nhục nhã em. Hôm nay em đến tìm anh, một là để trả tiền, hai là để nói chuyện con cái. Luật pháp quốc gia quy định, con còn trong thời kỳ bú mẹ sẽ giao cho phía người mẹ nuôi dưỡng. Cho nên bây giờ anh muốn thỏa thuận với em, hay là ngày mai thỏa thuận với luật sư của em?”
Giọng điệu mạnh mẽ mang theo công kích khiến cho Tư Chính Đình nheo mắt lại.
Anh bình tĩnh nhìn cô.
Thấy ánh mắt đó của anh, Trang Nại Nại có cảm giác mình sắp không kiên trì được nữa. Trước đây cô sợ nhất là ánh mắt này của anh. Ánh mắt đó như xuyên thẳng vào lòng cô, làm cô không dám nhìn vào mắt anh. Nhưng bây giờ cô đã làm mẹ, cô phải mạnh mẽ. Tư Chính Đình vẫn luôn tránh né cô, cô hiểu ý của anh nên cô không thể chờ thêm được nữa, đó không phải là tính cách của cô. Cô cố gắng đè nén sợ hãi trong lòng, bình tĩnh nhìn anh.
Rõ ràng chỉ nhìn nhau mấy giây, nhưng đối với Trang Nại Nại mà nói lại như cả một đời.
Cuối cùng cũng nghe thấy anh nói: “Đi theo tôi!”
Dứt lời, anh nhìn lướt một vòng xung quanh. Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người đồng loạt cúi đầu xuống, chỉ ước gì không thể viết lên trán mấy chữ: Tôi không thấy gì cả.
Trang Nại Nại thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu theo sau Tư Chính Đình vào phòng nghỉ.
Sau khi vào phòng, Tư Chính Đình đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3126977/chuong-820.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.