Nghe cô nói như vậy, Tư Chính Đình nghiêng mặt sang một bên, không muốn để người khác nhìn thấy vẻ mặt của anh.
Đây là lần đầu tiên cô trông thấy rõ mặt anh như vậy.
Có lẽ do mặt bị rỗ nên Từ Đại Chí đã dặm một lớp phấn dày lên mặt, nhưng dù thế cũng vẫn không thể che được hết dấu vết. Mắt anh híp lại thành một đường kẻ, mí mắt thì như bị nhựa cao su dính chặt. Mũi thì to đến kỳ lạ, trông cứ như đeo một chiếc mũi giả.
Tướng mạo của Từ Đại Chí thật sự là xấu vô cùng tận, các đường nét trên khuôn mặt như bị bóp méo vậy.
Trang Nại Nại nhận ra sự dò xét của cô khiến Từ Đại Chí càng mất tự nhiên hơn thì bèn dời mắt, buông tay anh ra, “Không sao chứ?”
Từ Đại Chí cử động ngón tay rồi lắc đầu, “Không sao.”
Trang Nại Nại vẫn không yên tâm, “Để tôi đưa anh đến bệnh viện.”
Từ Đại Chí vội vàng lắc đầu khiến Trang Nại Nại càng lo lắng hơn.
“Vết thương của anh chảy nhiều máu thế kia, nhất định phải đến bệnh viện băng bó mới được, chúng ta đi thôi.”
“Cô đi rửa mặt trước đi, tôi tự đi băng bó một mình được.” Nói rồi, anh quay người bỏ chạy.
Sao cái người này lại e thẹn đến vậy chứ?
Trang Nại Nại vừa nghĩ vừa vội vàng đuổi theo Từ Đại Chí. Nhưng tốc độ của anh ta quá nhanh, lúc cô đuổi theo đến một con phố sầm uất thì đã chẳng trông thấy bóng dáng anh ta đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3126933/chuong-841.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.