Nhỏ đến mức cứ nhìn là trái tim cô như muốn tan chảy.
Nếu đứa bé của cô...
Lúc ba tháng thì bé con đang ở đâu? Liệu có người chăm sóc nó hay không? Lúc nó đói hay khát liệu có người cho ăn sữa? Lúc đi vệ sinh liệu có ai thay tã?
Đứa con của cô rốt cuộc là trai hay gái? Hình dáng thế nào, liệu nó giống cô nhiều hơn hay giống Thi Cẩm Ngôn nhiều hơn?
Đứa con của cô...
Tư Tĩnh Ngọc cảm thấy lồng ngực của mình như bị hút hết không khí, đau đớn đến mức khiến cô phải khom người xuống. Nhưng dù có khom người thì cơn đau cũng chẳng giảm bớt, nó khiến cô cảm thấy dường như có cái gì đó trong cơ thể cứ thế sống sờ sờ bị rút ra.
Hốc mắt của cô ươn ướt dần.
Về nước lâu như vậy mà cô vẫn không dám tới thăm hai đứa bé của Nại Nại cũng là vì lí do ấy.
Thế nhưng hôm nay cô thật sự không nhịn được nữa. Hai đứa bé này gọi cô là bác. Vậy còn đứa bé gọi cô là mẹ đang ở nơi nào?
Tư Tĩnh Ngọc nắm chặt tay, thân thể của cô cứ run lên từng đợt rồi trượt theo mép tường ngã xuống đất. Sự lạnh lẽo của sàn nhà xuyên qua lớp quần áo ngấm vào trong xương cốt của cô, khiến trái tim của cô cũng trở nên lạnh lẽo. Dường như có cái gì đó ấm áp khẽ sượt qua má rồi nặng nề đập xuống đất, khiến bọt nước văng lên.
Tư Tĩnh Ngọc mím môi rồi dùng mu bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3126832/chuong-892.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.