Chương trước
Chương sau
Đồng thời, không nhịn được oán thầm trong lòng: Ông chủ, ngài quá đen tối rồi!

Trình Tư Triết có hôn ước với nhà họ Tiêu nên anh ta phải nhúng tay vào chuyện của nhà họ Tiêu. Mà nhúng tay vào thì ngài Trình và bà chủ sẽ… không được tự nhiên.

Ông chủ ơi là ông chủ, ngài thật sự quá nham hiểm!

***

Chuyện của Mino được giải quyết rất nhanh. Quản lý của nhà họ Lưu gọi bảo vệ kéo vợ giám đốc Trương ra, rồi cho Mino mặc một bộ đồ, sau đó tiễn cô ta về. Nói khách sáo là tiễn về, chứ thật ra chẳng khác gì đuổi cổ cô ta ra ngoài cả.

Đây chỉ là một chuyện nhỏ trong đại tiệc mừng thọ, mọi người mau chóng quên nó đi. Cả hội trường khôi phục lại không khí tao nhã xa xỉ, mọi người nâng ly cạn chén, vô cùng vui vẻ.

Trang Nại Nại ở dưới lầu tìm Từ Đại Chí hơn nửa tiếng, mới thấy anh từ trong góc phòng đi ra.

“Anh ngã xuống hố phân sao? Đi vệ sinh cũng lâu như vậy? Gần một tiếng rồi, tiệc mừng thọ cũng sắp kết thúc rồi.”

Tư Chính Đình: “…”

Bốn chữ “ngã xuống hố phân” thật sự quá khiếm nhã. Trước đây, Trang Nại Nại đâu có nói với anh những lời này.

Anh đột nhiên phát hiện, từ sau khi giả thành Từ Đại Chí, anh được thấy rất nhiều mặt đáng yêu của cô.

Tư Chính Đình cúi đầu, không nói lời nào. Đợi Trang Nại Nại mắng xong, anh mới trả lời: “Ồ”

Trang Nại Nại: “…”

Theo tính tình lầm lì của Từ Đại Chí, dù cô có nói cả một ngày thì anh cũng không thả một cái rắm nào cả.

Thôi bỏ đi!

Trang Nại Nại cảm thấy, từ khi ở cạnh Từ Đại Chí cô luôn bị chọc tức tới mức nói ra những lời tục tĩu.

Cô phất phất tay, “Thôi bỏ đi! Tôi nói với anh rồi, không thể chạy lung tung, chẳng may bị người ta ức hiếp thì biết làm sao?”

Tư Chính Đình ngẩng phắt đầu lên nhìn Trang Nại Nại. Cô nói nhiều như vậy là vì sợ anh bị người ta ức hiếp?

Còn chưa kịp vui vẻ thì anh lại cảm thấy buồn bực. Bởi vì cô đang quan tâm Từ Đại Chí do anh đóng giả, chứ không phải là bản thân anh. Anh cảm thấy rất chua xót, loại cảm giác không thể nói ra đó làm anh rất khó chịu. Anh muốn nổi ghen, nhưng lại không biết phải nổi ghen với ai.

Bởi vì Từ Đại Chí chính là anh.

Anh tự ghen với mình thì chẳng khác gì bệnh tâm thần?

Tư Chính Đình đột nhiên có cảm giác tự mua dây buộc mình.

Lúc anh đang buồn bực thì có một nhân viên phục vụ đi tới, nói với Trang Nại Nại: “Cô Trang, ngài Trình bảo cô đến phòng tổng thống 2016 chờ ngài ấy. Ngài ấy có chuyện muốn nói với cô.”

Trang Nại Nại gật đầu, “Đi thôi.”

Sau đó, cô và Từ Đại Chí theo người nhân viên lên lầu.

Hai người vừa bước vào phòng 2016, người nhân viên kia đột nhiên lui ra sau một bước, sau đó “cạch” một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.

Trang Nại Nại sửng sốt, bọn họ bị lừa!

Cô quay phắt đầu lại, lao tới mở cửa phòng, nhưng cửa phòng đã bị khóa.

Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nói của Lưu Tâm Thủy, “Cô Trang, trong phòng có thiết bị chặn tín hiệu, cô không cần phải cố gắng cầu cứu, vô dụng thôi. Tôi nói cho cô biết, cô dám chơi tôi thì phải trả giá thật lớn. Cô nói xem, nếu ngài Tư thấy video hai người lăn giường thì sẽ có cảm giác gì? Cô và kẻ xấu xí lăn giường! Ha ha!”

Lăn giường?

Trang Nại Nại sửng sốt, một mùi hương nồng nặc từ trong phòng lan ra.

Đây là… hương kích dục?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.