Chương trước
Chương sau
Đường Hạ ưu nhã tiến đến bên cạnh Trang Nại Nại. Tiêu Thái Bạch nhìn thấy Đường Hạ thì ánh mắt có chút lạnh xuống, thái độ cũng không phô diễn như trước.

“Cô Đường, thật xin lỗi đã làm phiền đến cô, chuyện này quả thật là do nhà họ Tiêu chúng tôi sai.”

Cô ta còn chưa nói hết thì Đường Hạ đã nhíu mày, nhưng cô còn chưa nói gì thì một giọng nam đã truyền tới.

“Đúng là làm sai thật.”

Giọng nói này...

Đôi mắt của Trang Nại Nại lập tức sáng ngời. Tư Chính Đình thong thả bước tới.

Tiêu Thái Bạch nhìn thấy Tư Chính Đình thì nhất thời cảm thấy đau đầu, cô ta vội vàng cười nói: “Ngài Tư...”

Tư Chính Đình gật đầu với cô ta rồi dùng tiếng Trung nói: “Mấy năm gần đây, trên mạng hay có mấy bài báo đưa tin người Trung bị chèn ép ở Mỹ. Ngày hôm nay các người lấy đông hiếp yếu, muốn kỳ thị người Trung Quốc sao?”

Một câu nói đem mâu thuẫn nho nhỏ vọt lên thành đại nghĩa dân tộc.

Sắc mặt Tiêu Thái Bạch tái nhợt, ngay cả Mino cũng nhận ra chuyện này đã trở nên vô cùng nguy hiểm. Đường Hạ nghe vậy thì nghiêng đầu nhìn Tư Chính Đình, âm thầm cảm thán trong lòng: Sự khen ngợi của Phong Kiêu dành cho Tư Chính Đình quả không sai. Tuy nhà họ Tiêu phát triển ở Mỹ, nhưng mà nếu như cái tội này đổ lên đầu nhà họ Tiêu thì bọn họ cũng không chống đỡ nổi. Tiêu Thái Bạch cũng biết, nếu chuyện này nếu không nhanh chóng giải quyết tình hình sẽ càng thêm nghiêm trọng.

Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên.

“Ngài Tư nói như vậy là nặng lời rồi.”

Tiêu Thái Bạch vừa nghe vậy thì đôi mắt lập tức sáng ngời, “Mẹ!”

Mẹ?

Trang Nại Nại nhìn theo ánh mắt Tiêu Thái Bạch, một người phụ nữ trung niên đang chậm rãi tiến vào. Bà ta mặc một bộ sườn xám màu tím khiến cho khí chất cao quý được bộc lộ ra, năm tháng giúp bà ta tăng thêm sự ưu nhã. Tuy ngoại hình phổ thông nhưng khí chất lại nổi bật, nhất là đôi mắt kia, ánh lên sự khóe léo cùng toan tính, còn có thâm trầm nội liễm có được nhờ sự lắng đọng của thời gian.

Người phụ nữ này chính là mẹ của Tiêu Thái Bạch - Tiêu Cốc Vân!

Bà ta bước từng bước đi vào, đám người xung quanh tự động nhường đường cho bà ta.

“Ngài Tư trẻ tuổi tính tình nóng nảy, lại có tình yêu nước mãnh liệt, đúng là một người tài giỏi hiếm có! Nhưng mà ngài ngàn lần không thể đem cái tội này đổ lên đầu Hoàng Gia Thịnh Thế! Mấy đứa nhỏ đùa giỡn với nhau thôi mà, chúng tôi không chịu nổi cái ác danh này đâu!”

Bà ta nói xong cũng vừa vặn bước tới trước mặt Tư Chính Đình và Đường Hạ, sau đó bà ta nở một nụ cười rồi cúi người thật sâu với hai bọn họ.

“Chuyện của khách sạn tôi đã biết rồi, tôi vốn đang đi công tác ở nơi khác nhưng nghe chuyện liền chạy về ngay trong đêm, vừa xuống máy bay là đi thẳng tới đây luôn, thật xin lỗi vì đã mang phiền phức đến cho mọi người! Chúng tôi nhất định sẽ bồi thường hai vị, cũng xin hai vị cho chút thể diện để biểu đạt sự áy náy của chúng tôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.