Trang Nại Nại giật khóe miệng, đột nhiên cảm thấy có chút khó ở.
Sau đó Tiêu Khải xuất hiện.
Người đàn ông này có vẻ nghiêm túc, không thích nói cười, không chút biểu cảm. Hơn nữa bộ dáng ông cầm quải trượng bước đi cứ như mỗi bước đều được đo lường chính xác, không nhiều không ít dù chỉ một phần, tốc độ cực kì chính xác. Ông cũng đã tầm sáu, bảy mươi tuổi, trên mặt có vài nếp nhăn nhưng sống lưng thẳng tắp, ông mặc áo Tôn Trung Sơn màu xám đậm, mỗi bước đi điều toát ra cảm giác nghiêm túc và cứng nhắc. Thế nhưng ông nhìn rất mạnh mẽ, bộ dạng được người đỡ ra cứ như là vị hoàng đế thời cổ đại. Ánh mắt của ông rất trầm, lộ vẻ khôn khéo cùng thông minh, khiến người ta vừa nhìn đã biết ông lão này rất tinh, không phải người dễ bị lừa gạt.
Trong nháy mắt khi nhìn đến ông thì Trang Nại Nại lập tức mở trừng mắt.
Đây chính là ba của mẹ cô sao?
So với người đàn ông trong ảnh đã già rất nhiều. Thân hình ông hơi còng xuống một chút, đã không còn là hình ảnh cao lớn lại mạnh mẽ nữa.
Trang Nại Nại nắm chặt tay mình, cô bỗng xúc động muốn xông lên để nói cho ông biết cô là ai.
Tiêu Cốc Vân thấy Tiêu Khải thì đứng thẳng người, cực kì cung kính: “Ba.”
Tiêu Thái Bạch cũng vội vàng cúi đầu, cung kính lui về sau một bước: “Ông nội.”
Tiêu Khải vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nghe hai tiếng chào cũng chẳng buồn liếc nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3126616/chuong-1000.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.