“Nếu ông ta chết thì tốt rồi, chúng ta có thể lấy hết cổ phần.”
Tiêu Cốc Vân lắc đầu, “Con thì biết cái gì? Cơ thể ông ta rất khỏe, còn có thể sống ít nhất hai mươi năm nữa. Hai mươi năm… mẹ cũng bảy mươi rồi.”
Chẳng lẽ phải bắt bọn họ chờ cả một đời?
Tiêu Thái Bạch nhíu mày, “Bây giờ thì tốt rồi, Mino đã trở về. Người trong công ty cũng có lý do nhắc tới chuyện cổ phần, ông ta nhất định phải giao ra quyền thừa kế. Hừ, ông ta tưởng Mino có năng lực trời cho về thiết kế trang phục sao? Đợi một tháng nữa, con sẽ làm cho cô ta mất mặt.”
“Con nghĩ ông ta ngu như vậy sao? Khi đó ông ta nói thế nào, con lặp lại cho mẹ nghe.”
Tiêu Thái Bạch bắt đầu nhớ lại, “Ông ta nói ai có kế hoạch tốt hơn thì người đó sẽ thắng…”
“Lão già này cũng quá gian xảo rồi. Nói “người đó sẽ thắng”, còn thắng thì được gì... lại không nói. Hại con còn tưởng ai thắng là có quyền thừa kế.”
Tiêu Cốc Vân cười lắc đầu, “Con đấy, vẫn còn non lắm. Mẹ đấu với ông ta bao nhiêu năm, dùng bao nhiêu kiên trì mới nắm được công ty trong tay. Tất cả là do ông ta dần lớn tuổi, tinh thần sơ sót mới bị mẹ từng bước từng bước công phá.”
Tiêu Thái Bạch tức giận giậm chân, “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tiêu Cốc Vân nheo mắt, “Đương nhiên là phải đánh một trận thật đẹp, đưa ra một kế hoạch thích hợp nhất, làm cho Mino thua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3126592/chuong-1012.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.