Cô nhìn Tư Chính Đình. Sắc mặt của anh thoải mái nhẹ nhõm, kéo một cái vali lớn mà phong độ vẫn như cũ. Còn cô, đi bộ hai tiếng, chân đã mềm nhũn, cả người phờ phạc.
Trang Nại Nại bỗng thấy ghen tị với sức khỏe của anh.
Cô đứng thẳng người lên, dõng dạc nói, “Từ Đại Chí, em đi không nổi nữa, anh cõng em đi!”
Tư Chính Đình nở nụ cười cưng chiều, dịu dàng nói: “Ừm!”
Sau đó, anh ngồi xổm người xuống, Trang Nại lập tức vui vẻ leo lên.
Tư Chính Đình vừa cõng Trang Nại Nại vừa kéo vali mà bước chân vẫn vững vàng như cũ, từng bước từng bước đi về phía trước.
Sắc trời dần tối.
Trang Nại Nại bất giác ngủ trên lưng anh.
Một chiếc xe từ từ chạy tới, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Quý Thần.
“Ông chủ, có lên xe không?”
Tư Chính Đình đưa vali cho Quý Thần rồi nhìn thoáng qua người phụ nữ trên lưng mình, chắc là cô đã ngủ say rồi.
Anh định lên xe, nhưng bên tai lại đột nhiên vang lên lời cô nói lúc nãy: “Lúc em và Tư Chính Đình kết hôn không đi tuần trăng mật…”
Đúng vậy, anh không chỉ nợ cô một tuần trăng mật mà còn nợ cô một hôn lễ thế kỷ.
Nghĩ tới đây, Tư Chính Đình khoát tay với Quý Thần, xốc hai chân cô lên, tiếp tục đi về phía trước.
Nại Nại, nếu có thể, anh nguyện ý cõng em đi đến cùng trời cuối đất…
***
Lúc Trang Nại Nại tỉnh lại, cô đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3126573/chuong-1022.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.