Chương trước
Chương sau
Nghe tiếng khóc của trẻ con, Tư Quang Thanh bỗng ngẩn người. Ông ta nhìn lên lầu, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên và mừng rỡ, “Đó là… sinh đôi sao?”

Mấy người trong phòng đồng loạt im lặng.

Nhà họ Tư không tung tin tức Trang Nại Nại sinh đôi nên Tư Quang Thanh không hề biết chuyện này.

Vành mắt Đinh Mộng Á đỏ ngầu, “Tư Quang Thanh, ông câm miệng cho tôi! Ông có tin, nếu ông còn không câm miệng thì bà đây sẽ giết ông rồi tự sát không!”

Cuối cùng Tư Quang Thanh cũng câm miệng.

Lúc ông ta vừa bước vào cửa, Đinh Mộng Á đã nói có chuyện gì thì ra ngoài nói, ông ta không chịu, nhất quyết phải nói ở đây. Bây giờ hai đứa cháu khóc rồi, khí thế của ông ta có hơi yếu đi.

Dù như vậy, ông ta vẫn gân cổ lên cãi, chỉ là giọng nói đã nhỏ hơn một chút, “Không phải chỉ là làm hai đứa bé tỉnh thôi sao? Khóc cũng là một vận động giúp trẻ con rèn luyện hô hấp đấy! Có cái gì hơn người đâu, đó cũng là cháu của tôi mà.”

Sau đó, ông ta nói với điều dưỡng đứng ở trên lầu, “Ôm hai đứa bé xuống cho tôi xem!”

Ông ta vừa dứt lời, toàn thân Đinh Mộng Á đều căng lên.

“Tư Quang Thanh, không cho phép ông nhìn các cháu!”

“Dựa vào cái gì không cho tôi nhìn cháu? Tôi là ông nội của hai đứa nó!”

“Không cho nhìn là không cho, chẳng cần dựa vào cái gì cả! Ông có bản lĩnh thì đi kiện đi! Xem có cái luật này không?”

“Bà… bà… bà đúng là ngang ngược, không biết lý lẽ.”

“Dù sao cũng tốt hơn kẻ vô lại như ông!”

“Bà nói ai vô lại?”

“Ai nhận thì chính là người đó!”

“Bà…”

Tư Quang Thanh chỉ ngón tay vào mặt Đinh Mộng Á, Đinh Mộng Á bước lên đập ngón tay của ông ta xuống.

“Đừng có chỉ ngón tay vào mặt người khác, đây là hành vi không lễ độ. Giáo dưỡng của thiếu gia nhà họ Tư đâu?”

Tư Quang Thanh: “!!!”

Tư Quang Thanh tức không thôi. Có điều, cảm giác khi cãi nhau với Đinh Mộng Á lại khiến ông ta cảm thấy nhớ nhung một chút gì đó đã xưa cũ. Vành mắt của ông ta nóng lên, còn trong lòng thì vô cùng chua xót. Con trai của ông ta hoàn toàn đứng bên phía mẹ của nó, Tư Quang Thanh đột nhiên cảm thấy rất khó chịu.

Ông ta ngồi xuống sofa, “Tôi muốn tới đây ở.”

Nói xong, ngay cả bản thân ông ta cũng thấy sững sờ…

Dựa vào cái gì mà cả nhà bọn họ sống hạnh phúc bên nhau, còn ông ta thì phải sống một mình trong suốt quãng đời còn lại?

Tư Quang Thanh dứt khoát đâm lao thì phải theo lao, “Hừ, tôi là ông nội của chúng nó, ba ruột của Tư Chính Đình, mấy ngươi nuôi tôi là chuyện đương nhiên.”

Đinh Mộng Á cảm thấy Tư Quang Thanh đúng là mặt dày hết thuốc chữa, “Tư Quang Thanh, ông dựa vào cái gì mà nói vậy? Trước đây, ít nhiều gì ông cũng còn chút mặt mũi. Sao bây giờ càng ngày mặt ông càng dày thế? Ông cút ngay cho tôi! Cút ngay!”

“Tôi không đi. Dựa vào cái gì mà bà muốn tôi đi thì tôi phải đi? Hôm nay, mấy người không cho tôi một câu trả lời hợp lý, tôi sẽ không đi.”

Đám người trong phòng bị ông ta làm cho tức chết.

Trang Nại Nại cảm thấy người đàn ông này quá ghê tởm. Ông ta có tự tin ra ngoài tìm kẻ thứ ba, sau đó lại quay về hùng hồn chỉ trích bọn họ?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.