Anh mím môi, nói: “Nghe nói Tiêu lão ăn tối ở đây nên qua chào một tiếng.”
Tiêu Khải nở nụ cười xa cách, thái độ tràn đầy bài xích và căm ghét, “Hoàng Gia Thịnh Thế tiến quân vào trong nước, còn phải nhờ cậu Tư giúp đỡ nhiều.”
Tư Chính Đình cảm thấy ngạc nhiên vì thái độ của Tiêu Khải, “Tiêu lão nói đùa rồi. Ngài là người đi trước, cháu phải nhờ ngài nâng đỡ Đế Hào mới đúng.”
Tiêu Khải gật đầu, “Cậu Tư còn có chuyện nữa không?”
Tư Chính Đình nhìn Trang Nại Nại. Trong ánh mắt mong đợi lo lắng của cô, anh nói: “Không còn chuyện gì nữa ạ. Mọi người ăn tiếp đi, cháu xin phép đi trước.”
Trang Nại Nại: “!!!”
Cuộc nói chuyện lạnh lùng xa cách vừa rồi của hai người họ sao khiến người ta lúng túng như vậy chứ? Còn nữa, sao Tư Chính Đình lại mở ra hình thức tự động chạy trốn rồi?
Thôi xong rồi! Nhất định là anh hiểu lầm cô rồi!
Cô còn chưa giải thích chuyện của Từ Đại Chí, bây giờ lại lòi ra thêm vài tình địch!
Trang Nại Nại gọi với theo: “Tư Chính Đình!”
Thấy cô muốn chạy ra ngoài, Tiêu Khải liền kéo cô lại, “Ngồi xuống!”
“Cháu ra ngoài một lát. Cháu có chuyện gấp!”
Khó khăn lắm hai người mới cùng nhau đi được đến tận bây giờ. Nếu tiếp tục hiểu lầm thì xong luôn rồi.
Khuôn mặt Tiêu Khải trầm xuống, “Ông bảo cháu ngồi xuống!”
Giọng điệu nghiêm nghị mang theo vài phần áp lực của người rong ruổi thương trường lâu năm. Hơn nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3126387/chuong-1116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.