Tiêu Khải nhíu mày nhìn Tư Chính Đình, “Cậu Tư còn có chuyện gì nữa sao? Chúng ta ăn xong rồi.”
Nói xong, ông còn nhìn thoáng qua Trình Tư Triết, ý là ông xem Trình Tư Triết là người một nhà, còn Tư Chính Đình là người ngoài.
Không có lời nào có thể diễn tả hết được sự áy náy lúc này của Trang Nại Nại.
“Em đưa anh đi.” Trang Nại Nại đứng lên kéo Tư Chính Đình đi ra ngoài.
Nhưng Tư Chính Đình lại không đi.
Trang Nại Nại nhíu mày nhìn anh.
Sắc mặt Tiêu Khải đen sì, “Cháu quay lại cho ông!”
Ông gõ quải trượng xuống đất mấy cái liền để thể hiện sự giận dữ của mình.
Trang Nại Nại nhíu mày, nói: “Ông, người cháu yêu là Tư Chính Đình. Sau này, ông đừng làm chuyện không đâu như thế này nữa. Cả đời này, cháu chỉ yêu một mình anh ấy!”
“Đừng nói chuyện cả đời dễ dàng như vậy. Cháu mới có hai mươi lăm tuổi thì biết cái gì? Chỉ cần cháu xa nó, sớm muộn gì cháu cũng sẽ yêu người khác.”
“Ông, ông không hiểu! Cháu đã từng xa anh ấy năm năm, nhưng cháu vẫn không yêu bất cứ ai khác. Ngoài anh ấy ra, cháu sẽ không yêu bất cứ ai.”
Trang Nại Nại ngẩng cao đầu, khuôn mặt kiên quyết, lộ ra vẻ bướng bỉnh.
Tư Chính Đình cúi đầu, cảm thấy tất cả uất ức nhịn nhục tối nay đều đáng giá.
Nhưng…
Anh nhìn Tiêu Khải, sắc mặt ông đã tái đi, trong mắt ông chỉ có bất đắc dĩ và không tin tưởng lời nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3126378/chuong-1120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.