Tiêu Khải: “!!!”
Ông cúi đầu nhìn cái quần ướt nhẹp của mình, ở đó vẫn còn ấm vì nước tiểu của Bé Lười.
Hai ông cháu mắt to mắt nhỏ nhìn nhau. Cuối cùng vẫn là Trang Nại Nại sợ Tiêu Khải tức giận sẽ hất Bé Lười xuống đất nên định bế thằng bé lên.
Nhưng cô chỉ vừa tiến lên được một bước thì đã thấy Bé Lười cười khanh khách, đưa tay vỗ lên mặt Tiêu Khải.
Trang Nại Nại: “!!!”
Lúc Trang Nại Nại định giải thích với Tiêu Khải, lại thấy ông nhéo má Bé Lười mắng: “Ranh con!”
Bé Lười tròn xoe mắt nhìn Tiêu Khải, rồi lại vỗ lên mặt ông cái nữa, bật cười khanh khách.
Tiêu Khải lại nhéo má thằng bé mắng, “Ranh con!”
Cứ mấy lần như thế, trong phòng khách vang lên tiếng hai ông cháu.
“Ranh con!”
“Ha ha ha~”
“Ranh con!”
“Ha ha ha~”
“...”
Mọi người: “!!!”
Tiêu Khải chơi với Bé Lười một lúc, thằng bé lại chỉ lên tầng, ý bảo Tiêu Khải đi thay đồ.
Tiêu Khải đặt Bé Lười xuống, đi theo Tư Chính Đình lên lầu thay quần áo.
Bé Lười đứng dưới đất, cười đắc ý với Trang Nại Nại, khiến cô bỗng nghĩ có phải thằng bé thấy có Tiêu lão ở đây khiến mọi người mất tự nhiên, nên mới cố ý tè lên người ông hay không?
Vừa nghĩ như thế, Trang Nại Nại lại càng cảm thấy suy nghĩ của mình đúng!
Trang Nại Nại đỡ trán thở dài thườn thượt, Bé Lười à, sao con khôn lanh vậy chứ?
Nhưng mà... làm tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3126321/chuong-1146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.