Trang Nại Nại cảm thấy thật sự không còn gì để nói với người ông này nữa.
Tiêu Khải nói với Tư Chính Đình: “Cũng để Bé Nháo ở đây luôn đi, bao giờ chuyển đủ một trăm tỷ sang cho tôi thì đón nó về.”
Tư Chính Đình: “!!!”
Bây giờ Bé Nháo lại thành con tin rồi sao?
Hơn nữa, sau này Bé Lười và Bé Nháo phải xa nhau sao?
Tư Chính Đình nhìn về phía Trang Nại Nại.
“Ông nội, chúng cháu không bán con!” Trang Nại Nại không nhịn được, cãi lại.
“Vậy cháu sinh thêm một đứa làm người thừa kế cho ông đi.”
Trang Nại Nại: “!!!”
Tư Chính Đình bỗng lên tiếng: “Ông nội, Bé Lười có thể mang họ Tiêu, nhưng hôn sự của cháu và Nại Nại...”
“Không được! Đừng lấy chuyện này ra uy hiếp tôi, hai đứa không thể ở bên nhau!” Tiêu Khải từ chối thẳng thừng.
***
Trang Nại Nại tiễn Tư Chính Đình ra ngoài rồi vỗ vai anh, “Chàng trai trẻ, còn phải cố gắng nhiều hơn!”
Tư Chính Đình dở khóc dở cười nhìn cô.
Tiêu Khải có thể vì hai đứa nhỏ mà thỏa hiệp, trả cho Tiêu Cốc Vân hai trăm tỷ. Nhưng bây giờ hai con đã an toàn rồi, anh sẽ không dễ dàng buông tha cho hai người đó.
Anh sửa lại tóc mái cho cô, “Chuyện làm ăn có khó khăn gì thì cứ đến tìm anh, bất cứ lúc nào cũng được.”
Trang Nại Nại nở cười ngọt ngào với anh.
***
Tại sân bay quốc tế Bắc Kinh.
Tiêu Cốc Vân và Tiêu Thái Bạch đeo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hello-nguoi-thua-ke-xin-chao-nguoi-thua-ke/3126279/chuong-1169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.