Chương trước
Chương sau
Có lẽ lúc còn trẻ Tiêu Mộ Thanh và Thôi Tình Tước đã từng yêu nhau?!

Không cần hỏi là có chuyện gì xảy ra, Trang Nại Nại biết chắc lại do Tiêu Cốc Vân nhúng tay vào chia rẽ hai người họ, khiến họ nghĩ rằng đối phương không thích mình, sau đó lừa mẹ cô bỏ trốn với Cố Đức Thọ.

Mẹ cô và chú Thôi cứ như vậy bỏ lỡ nhau hơn hai mươi năm.

Trong lúc cô đang nghĩ ngợi, chiếc xe đã đến khách sạn. Cửa xe mở, Tư Chính Đình bước ra rồi vòng qua bên kia, đích thân mở cửa xe cho cô rồi chìa tay ra.

Trang Nại Nại nhìn bàn tay của anh.

Cô nhớ đến lời mẹ mình nói, sau này phải mạnh mẽ, không được khóc nhè nữa.

Cô cắn môi, dùng khăn tay lau khóe mắt rồi nở một nụ cười, bước ra.

***

Ban đầu Trang Nại Nại sẽ ở phòng chờ, cho tới khi khách khứa tới đông đủ thì mới ra cử hành hôn lễ, Tư Chính Đình ở bên ngoài xã giao.

Trong phòng, Tả Y Y đang oán giận: “Anh Đình thật là, hôn lễ thế này chẳng lãng mạn gì cả, sao không làm bên bờ biển chứ?”

Vừa dứt lời, Trang Nại Nại liền cười nói: “Đây là ý của ông nội tôi đấy.”

Ý của Tiêu Khải là để Trang Nại Nại mặc áo cưới truyền thống Trung Quốc. Có một người bảo thủ như vậy ở bên cạnh thì mấy hôn lễ lãng mạn bên bờ biển như kiểu Châu Âu đừng hòng được cử hành.

Mấy người ở trong phòng chờ trò chuyện ngút trời, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ. Tất cả quay đầu lại thì thấy Tư Quang Thanh đang đứng ở đó cười với Trang Nại Nại, thái độ khách khí và lấy lòng.

Tả Y Y cùng đám người Lâm Hi Nhi liếc nhau rồi cùng đi ra ngoài.

Tư Quang Thanh đi tới, nhìn Trang Nại Nại rồi cúi đầu: “Cô Tiêu, tôi tới đây là để nói với cô một chuyện…”

Trang Nại Nại tỏ vẻ mình đang nghe, ông ta nói: “Cô Tiêu, là thế này, liệu cô có thể bảo ông nội cô nhả ra, đồng ý hôm sự của Tư Chính Lĩnh với cô Lưu?”

Từ sau khi biết Trang Nại Nại chính là tiểu thư nhà họ Tiêu thì Tư Quang Thanh và Tư Quang Tùng đều dẹp bỏ tất cả mọi suy tính trong đầu.

Tiêu gia đã thành thông gia với Tư Chính Đình mà bọn họ còn tính mưu hại Tư Chính Đình thì quá bị thiểu năng!

Hơn nữa, sau khi về nước mới biết, ông cố của cô Lưu năm đó còn là tài xế cho Tiêu lão! Ngay cả nguồn tài chính hỗ trợ đầu tiền của nhà bọn họ cũng là do Tiêu lão tài trợ!

Vậy nên khi nghe được chuyện trước kia Tiêu lão từng nâng đỡ bọn họ thì cô Lưu kia không dám ở bên Tư Chính Lĩnh nữa.

Trang Nại Nại nghe vậy thì giật khóe môi, cô liếc ra bên ngoài, hướng này rất dễ dàng nhìn thấy Đinh Mộng Á đang tiếp khách khứa. Quản gia Lý cũng đã trở về, ông đang đứng cạnh Đinh Mộng Á như thể bà đã đồng ý với ông cái gì đó mà cười đến vui vẻ, thi thoảng hai người còn chạm mắt, trong ánh mắt kia tràn ngập sự hạnh phúc.

Trang Nại Nại bật cười, cô thu lại ánh mắt của mình, vừa vặn thấy Tư Quang Thanh cũng nhìn theo ánh mắt của cô, trong mắt ông ta lóe lên vẻ ấm ức, hiển nhiên là tình cảnh bên ngoài khiến ông ta khó chịu.

“Bác trai, bác có biết chuyện cách đây không lâu Bé Lười và Bé Nháo từng bị bắt cóc không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.